Bọn An Sinh tiến vào thực đường. Vì thời điểm còn sớm nên cũng chưa quá đông người.
Ba người tuy cũng cùng mặc một bộ đồng phục màu lam của học viện nhưng vẻ ngoài vẫn không khỏi thu hút nhiều ánh nhìn.
Linh Nhạc thích thú nhìn An Sinh cùng Bạch. Cô để ý thấy ánh mắt mấy cô nàng khác đều phóng lại đây, tâm không khỏi nổi lên hứng thú.
Tuy nói
thực đường có phân tầng theo năng lực nhưng đám An Sinh cũng không quá
xem trọng vấn đề này. Cả ba người quyết định ăn tại lầu thấp nhất.
Linh Nhạc đến chỗ ngồi xem như giữ chỗ, An Sinh cùng Bạch phân công đi lấy đồ ăn.
Tuy nói còn sớm, chỗ ngồi lại là chỗ khuất. Vậy nhưng số người tìm đến gây rối cũng không ít.
Linh Nhạc nhìn đám nam nhân ba người trước mắt. Tên mặt lì lợm tiến đến chỉ thẳng mặt Linh Nhạc nói.
“Các ngươi, ta muốn khiêu chiến.”
Linh Nhạc cười cười, đáp lại. “Lý do?”
Mặt lì lợm lâu nay dựa vào thứ hạng hai mươi của hắn mà vênh váo, ngược lại thấy Linh Nhạc đáp như thế không khỏi mất mặt.
Dù sao, xung quanh còn nhiều người vẫn đang nhìn. Người biết hắn cũng
không phải ít do vậy liền tức giận đập tay xuống bàn, lớn giọng nói.
“Ngươi có biết ta xếp thứ hạng bao nhiêu không?”
Linh Nhạc thản nhiên đáp lại. “Không biết.”
Mặt lì lợm nghe vậy lại càng tức hơn, hắn đương tay định túm lấy cổ áo Linh Nhạc nhưng mặt trắng bên cạnh đã đưa chiếc quạt trên tay đến đè xuống
tay hắn.
Mặt lì lợm thấy thiếu niên nói đến quy định của học viện bèn hừ một tiếng lại phất tay áo đứng sang một bên nhìn chằm chằm Linh
Nhạc.
Mặt trắng thấy lì lợm đã im lặng liền tiến đến một bước, nở nụ cười nói.
“Thật đường đột quá, bạn ta tính tình nóng nảy còn mong học muội bỏ qua cho.”
Linh Nhạc nhìn mặt trắng không có ý định lên tiếng. Mặt trắng cũng không vội, hắn vỗ thân quạt vào tay như thói quen.
“Ta là Kiệt, người kia là Tuyên, còn người vừa rồi nói chuyện với muội là
Võ. Tính hắn có chút nóng nảy, học muội đừng để trong lòng.
Nói đoạn, mặt trắng nhìn Linh Nhạc đầy ẩn ý.
“Thật ra thì bọn ta có thấy đám tiểu muội được lão sư dẫn đến. Lại nói những
người khóa trên như bọn ta cần phải có trách nhiệm hướng dẫn cho những
đàn em khóa dưới nhiều hơn nên mới có ý định đến mời mấy đứa luận bàn.”
“Vậy nên... mong tiểu muội rộng lòng tha thứ cho hành vi có chút không phải kia được không?”
Linh Nhạc cười khẩy trong lòng. Nói vậy khác gì cô hẹp hòi lại xấu tính? Đàn anh đến tận nơi chỉ bảo cho còn không biết điều.
Như vậy lại vừa hay gắn cái danh học viên mới tính khí cao ngạo, lại thêm cái không biết tôn trọng các đàn anh khóa trên.
Cô cười lên thật tươi đáp. “Kiệt huynh đã nói vậy, học muội cũng không thể từ chối được.”
Mặt trắng không nghĩ cô đồng ý thoải mái như vậy, nhưng mục đích đã đạt
được rồi hắn cũng không quan tâm nhiều. Gật đầu tỏ vẻ hài lòng, lại cười hòa ái thân thiện.
“Vậy tốt quá, hẹn học muội cùng đồng bạn tại sàn đấu chiều nay. Bọn ta không làm phiền tiểu muội dùng bữa nữa.”
Linh Nhạc vẫy tay “Không tiễn.”
Tại không xa chỗ nhận đồ ăn. Bạch nhìn An Sinh bên cạnh, trong lòng không
khỏi đồng cảm cho đám người. Thật ra từ lúc có động tĩnh, hai người đã
để ý về phía Linh Nhạc.
Dù sao cũng chỉ là đám người cùng nói
chuyện, bọn hắn cũng không nhất thiết phải đi qua. Nhưng với cái thính
lực đã được cải tạo tốt lên qua việc thăng cấp, việc nghe lén đối với
bọn hắn là chuyện đơn giản.
An Sinh từ đầu đến cuối chỉ lạnh mặt đứng im một chỗ mà không có làm gì, Bạch cũng không tùy ý hành động mà chỉ quan sát theo.
Hai người lấy đồ ăn xong cũng trở lại chỗ ngồi. Đám người xung quanh có mặt ở đây cũng để ý tới bọn họ nhiều hơn do vậy từ nơi khuất người nhất lại dần trở thành chỗ đông người nhất thực đường.
An Sinh không để ý đến đám người xung quanh, chỉ đơn giản nói.
“Bạch có thể nấu ăn, từ nay hạn chế đến đây.”
Bạch đáp một tiếng vâng, Linh Nhạc không phản đối. Điều này ai cũng tự hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!