Sáng ngày hôm sau, Đặng Viêm đọc qua bức thư được An Sinh gửi tới âm thầm tính toán.
Nếu như đám An Sinh không ra ngoài được hắn đành phải tự thân hành động.
Trước mắt Vương Dã đã đến Thánh điện ở Đông Đại Lục. Đám người này lúc
nào cũng hành tung bí ẩn.
Gần đây cũng không nghe thấy có hài tử mất tích. Là Vương Dã vẫn chưa hành động hay bọn chúng còn có âm mưu nào khác?
Thúc phụ cũng chưa liên lạc được, đám An Sinh lại bị giam lỏng, mọi chuyện
cứ như được sắp xếp từ trước. Điều này chỉ là trùng hợp sao?
Đặng viêm nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, mắt hắn như phát lên ánh sáng nhẹ sau đó lại rất nhanh biến mất.
Bức thư trên tay hắn trong nháy mắt trở thành một đốm xích hỏa sau đó tan biến vào không trung.
Lúc này hạ nhân bên ngoài cũng gõ cửa tiến vào. Người đến đặt trên bàn một
chiếc áo choàng rộng. Đợi người lui ra ngoài rồi, Đặng Viêm mới khoác
chiếc áo lên.
Diện mạo Đặng Viêm ngay lập tức thay đổi. Khuôn
mặt có chút như mấy người trung tuổi, da ngăm đen, hình dáng cũng to hơn nhiều. Màu tóc và màu mắt đều đồng thời trở thành màu nâu như một người thường.
Nhìn qua thấy hài lòng, Đặng Viêm thoát cái liền rời khỏi Đông phủ chạy về phía ngược lại với Học viện.
“Nam Đại Lục vừa đưa tin, kết giới cũng xảy ra chút vấn đề. Đệ nghĩ chuyện này thế nào?”
Huyết Mộ nhận bức thư từ tay Hải Thịnh. Hắn nhìn qua dấu ấn của Thành chủ, ngón tay hơi miết qua đánh giá tỉ mỉ.
Dấu ấn là Hồn lực khắc lên, vậy nên sẽ không có chuyện có người giả mạo.
Vậy nhưng tại sao hắn lại cảm thấy bất an trong lòng như vậy?
“Huynh trưởng, ngươi chắc chắn là người gia tộc phía Nam đưa đến?”
Hải Thịnh nhấp trà sau lại hơi lắc đầu. “Ta không thể nói chắc chắn được.”
“Người đến không có bất kỳ hành động khác thường, chỉ là mọi lần Thành chủ đều dùng Bạch Hạc truyền tin, lần này đổi thành người thì đúng là có chút
kỳ lạ.”
Huyết Mộ gật đầu, nói. “Tuy trong thư có nói vì tránh nghi ngờ nhưng không có nghĩa là không có kẻ dịch dung trà trộn vào.”
Hải Thịnh vừa hay đặt chén trà xuống, nghe vậy hơi vuốt cằm suy tính. “Quả
thật, trước lúc đệ về ta cũng lo lắng như vậy. Vì để tiện theo dõi, ta
đã cho người theo dõi kẻ đưa tin đó.”
Huyết Mộ gật đầu, hơi mệt
mỏi mà tựa về phía sau chủ tọa. Hải Thịnh lại nghĩ về Đặng Viêm không
khỏi cảm thấy lo lắng. “Tiểu tử thối đó, đi lâu như vậy rồi cũng không
có chút tin tức nào. Có kẻ chặn đường tin sao?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!