Đặng Viêm cố gắng tránh nhé những lá bùa đánh đến, cơ thể hắn càng lúc càng trở nên nặng nề, di chuyển dần khó khăn hơn.
Nhìn đoàn người Thánh Điện đi xa, Đặng Viêm càng cảnh giác Vương Dã hơn.
Đúng lúc này, một luồng bụi xanh bay về phía Đặng Viêm. Hắn không thể
tránh được toàn bộ bèn lập cho mình một cái kết giới.
Vương Dã nhìn kẻ đen hôi phía trước, trong lòng sinh ra chút quái dị. Kẻ này dường như hắn đã thấy ở đâu đó rồi.
“Cũng khá cho ngươi khi dám theo dõi bọn ta, khai danh tính đi nếu không muốn độc chết.”
Đặng Viêm trong lòng thầm thở dài, quả nhiên hắn đã lọt và mê trận. Trong mê trận chính là mê dược, mà bụi xanh vừa rồi lại chính là độc dược.
Tuy nhiên, nếu là kẻ khác thì thực sự lúc này đã chết trong tay Vương Dã
rồi. Nhưng buồn thay, kẻ đối đầu với hắn lại là Đặng Viêm.
Đặng
gia tộc có một bí mật, con cháu gia tộc Đặng khi sở hữu Xích hỏa đều có
khả năng tự đốt cháy độc trong cơ thể. Tuy nhiên, không phải ai cũng có
thể bộc lộ hết khả năng đó. Ngay cả Đặng gia chủ cũng không thể.
Vậy nhưng Đặng Viêm lại nằm trong số ít đó. Từ khi cơ thể hắn có phản ứng
với mê dược, xích hỏa trong Hồn cầu đều được đưa đi khắp cơ thể mà thiêu đốt. Vấn đề duy nhất chỉ là thời gian mà thôi.
Vương Dã nhìn kẻ
lúc trước còn đứng không vững lúc sau lại trở nên linh động không khỏi
cau mày. Số lá phù ném ra càng là không thương tiếc.
Đặng Viêm thấy câu thời gian cũng đủ, lúc này đều vận hết hồn lực về chân trái một kích đá văng Vương Dã ra xa.
Bị đột kích bất ngờ, Vương Dã trong miệng phun ra một ngậm máu. Trong trấn Hạ Hoa lại có kẻ cao tay như vậy, chuyện này đều nằm ngoài dự đoán của
hắn.