Cùng thời điểm này, một Hộ vệ tiến tới thông báo cho An Sinh, là Tô Mạc yêu cầu hắn đến nói chuyện.
Linh Nhạc bên cạnh nghe vậy không khỏi cảm thấy kỳ lạ, trực giác nói cho cô
biết chuyện này không ổn liền theo bản năng níu tay áo An Sinh lại.
Nhận ra Linh Nhạc đang bất an, An Sinh chỉ đành xoa đầu cô.
“Ta biết muội lo lắng, nhưng không sao đâu. Ta hứa sẽ trở về bình an.”
Linh Nhạc nghe vậy cũng chỉ đành gật đầu, miễn cưỡng để An Sinh rời đi.
Dọc đường, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh đến bất thường. Con đường Hộ vệ
dẫn đi cũng khác với khung đường đến chính điện của Tô Mạc.
Nhìn Hộ vệ trước mắt, An Sinh dò hỏi.
“Thứ cho ta nhiều chuyện, dám hỏi khung đường này dẫn đến đâu?”
Hộ vệ nghe vậy liền dừng bước, hắn không quay đầu lại mà chỉ đứng yên như
vậy. An Sinh cảnh giác nhìn hộ vệ, trong tay cũng âm thầm vận hồn lực.
Vút!
Phía sau chợt có sát khí, hồn khí lại dao động kịch liệt. May thay An Sinh né được vết chém này.
Chì là kẻ đánh lén làm hắn phải bất ngờ. Một kẻ mang khuôn mặt y đúc hắn,
trên mặt lại hiện rõ vẻ khát máu như vậy đúng là một trải nghiệm thật
mới lạ.
An Sinh không suy nghĩ thêm, hắn lập tức đánh đòn phủ
đầu. Một chiêu này vận dụng hơn nửa phần hồn lực. Chiết Phiến như được ý chí của chủ nhân kích thích lao tới càng là sắc bén.
Kẻ đối diện
lại như không có ý nghĩ đánh trả, vậy nhưng hắn như cố gắng tiếp cận An
Sinh. Dù không biết mục đích của hắn là gì nhưng An Sinh luôn lập cho
mình một kết giới phòng hộ.
Lần này, chiêu thức lại càng độc hơn, kẻ đối diện như càng gấp gáp, hắn liều mạng lao đến trước mặt An Sinh.
Vút một tiếng. Cánh tay kẻ đối diện bị chặt đứt. An Sinh thấy vậy định nhân lúc này một chiêu kết liễu lại không nghĩ đến vết máu từ cánh tay bị
đứt của kẻ kia đột ngột di chuyển sau đó bám lên người hắn.
Khi
nhận ra có điều không đúng An Sinh mới vô thức nhận ra hắn đi vào mê
trận, mà trận pháp này chỉ có kẻ mạnh hơn bày trí mới khiến hắn không
nhận ra được.
Thấy mục đích đã thành, kẻ giả mạo kia rất nhanh biến mất. Không gian xung quanh cũng bị bóp méo rồi trở lại bình thường.
An Sinh tức giận lau đi vết máu dính trên mặt định rời đi lại bị kẻ được cho là Hộ vệ dẫn đường lúc nãy chặn lại.
Hắn bỗng nhiên ngã xuống, trên người cũng đầy vết thương chi chít, lập tức hét lớn.
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng.”
“Có ai không, cứu ta với. Có kẻ tu ma ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!