Khi sắp xếp lại việc cho Lão bản, An Sinh cùng đám Ảnh Nhất trở lại vào bên trong.
Lão bản hai tay kính cẩn nâng bức họa. “Chủ nhân, là ta đã quá mềm yếu. Mong chủ nhân trách tội.”
An Sinh nhận lấy bức họa từ tay lão bản, người trong họa không ai khác
chính là Linh Nhạc. Kẻ làm ra chuyện này chỉ có thể là người thân cận
với bọn hắn.
“Ảnh Cửu, cho người đi điều tra chuyện này.”
“Thần tuân lệnh.”
An Sinh nhìn qua gương mặt trong họa rất nhanh sau đó phát hiện ra bức tranh có vấn đề. Rõ ràng trên đó có trận pháp.
Chưa để An Sinh kịp phản ứng, bức tranh rất nhanh đã bị phá nát thay vào đó là một trận pháp hiện lên ngay giữa không trung.
An Sinh nhìn qua, là cổ trận. Hiện tại khó mà có người biết nhiều về trận pháp này. Hơn thế đây còn là trận trong trận.
Mê trận và sát trận cùng đi với nhau cũng là một ý kiến hay. Nhưng với
năng lực của hắn bây giờ, đánh lén kiểu này là hoàn toàn vô dụng.
Khi đám Ảnh Nhất cùng lão bản chưa kịp che chắn cho chủ nhân thì An Sinh hắn đã thành công phá giải trận pháp.
Ảnh Nhất mắt tỏ vẻ không thể tin, trong tâm càng là một lòng ngưỡng mộ.
Không chỉ mình hắn mà những người xung quanh cũng cảm thấy vậy. Có lẽ
đời này bọn hắn đã chọn đúng người để hầu hạ. Đây là phúc phần mà bọn
hắn có được.
An Sinh nhìn hai trận pháp bị thu nhỏ đang lơ lửng
trên bàn tay không tốn chút công sức rất nhanh thu nó vào ngọc bội huyền thiếc đeo bên hông của hắn.
Giấu trận pháp dưới lớp họa như vậy
đúng là người thường không thể làm ra được. Ngay từ đầu màn diễn của Tề
Hoan mục đích chính là dụ hắn ra. Bức họa chính là thứ tốt nhất để hắn
giữ bên người.
Nếu năng lực không đủ, với kế này hắn thực sự đã bị hại chết. Quả thật đủ tâm cơ.
“Chủ nhân, trận pháp vừa rồi... thứ cho thần ngu dốt không thể bảo vệ chu toàn cho ngài.”
An Sinh nhìn Ảnh Nhất, giải thích cho hắn về trận pháp cổ và cách giải
chúng. Dù sao biết nhiều hơn thì cũng giúp hắn được nhiều việc. Hắn cũng không lo đám Thập Ảnh dám làm phản.
Sau khi giao lại mọi việc cho lão bản, An Sinh rời lữ quán đến Đặng Phủ. Người đầu tiên hắn gặp được
vậy nhưng là Vu quản gia. Lão nhân vẫn một thân điềm đạm như vậy, thấy
hắn ngược lại có chút vui mừng trong mắt.
“An Sinh?” Vu quản gia dò hỏi.
An Sinh cùng đám Ảnh Nhất tiến vào. An Sinh đáp lời lão. “Lâu rồi không gặp, Vu quản gia.”
Vu quản gia tiến đến hơi vỗ vai An Sinh. Ánh mắt lại như tìm kiếm bóng
hình khác, lão nhìn An Sinh muốn hỏi rồi lại thôi. An Sinh rất nhanh đi
vào chủ đề chính. “Vu quản gia, ta muốn gặp ngài ấy hỏi chút chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!