Trước cổng Đặng Phủ. Huyết Mộ nhìn An Sinh dặn dò. “Đặng Viêm mới đi trước hai ngày, với năng lực của ngươi hiện giờ sớm muộn sẽ đuổi kịp bọn chúng thôi.” An Sinh đáp “vâng” một tiếng. Vu quản gia bên cạnh đợi hai người nói
chuyện xong mới tiến đến đưa hắn một phần dược đem theo. Nhìn qua còn có nhiều dược cao cấp. Với tiền tài mà An Sinh có được hiện tại,
hắn hoàn toàn có đủ khả năng sở hữu số dược cao cấp mà không cần tốn
sức. Nhưng với phần ân tình này, hắn vẫn nhận. “Ta sẽ sớm đến chỗ Đặng Viêm, ngài ở lại bảo trọng.” Nói đoạn, An Sinh cùng đám Ảnh Nhất rất nhanh rời đi. Khi đến một đoạn khá xa trấn, An Sinh mới thả Bạch Vũ ra. Nhìn qua Bạch Vũ
còn rất hưng phấn khi được ra ngoài. Cũng không trách nó được khi một
năm qua bị nhốt mà không được tự do bay lượn. Do được chăm sóc
gần đây nên Bạch Vũ có vẻ đã mạnh hơn nhiều. Nhưng một năm qua cũng là
thiệt thòi cho nó, hiện tại năng lực do dồn nén mới có thể tăng cấp
nhanh như vậy. Trong chốc lát, quanh nơi Bạch Vũ lại là một trận
cuồng phong nổi lên. Tiếng cánh đập lên xé gió mà phi lên trời cao hướng tới một phương hướng ở xa. Trong tiểu lâu trên lưng Bạch Vũ, An Sinh lấy ra chiếc hộp gỗ mà Ảnh Nhất đưa cho hắn.
Lần nữa mở chiếc hộp ra, ánh sáng xanh của ngọc lục bảo tỏa ra nhẹ nhàng.
Bên trong chiếc hộp là chiếc bông tai hình lá trúc quen thuộc. An Sinh nhẹ cầm nó lên, sau một vài động tác thành thục mà sửa lại. Ánh
mắt hắn dịu dàng nhìn chiếc bông tai không rời, đến khi thấy đủ rồi hắn
không cất đi mà ngược lại đeo lên tai trái của mình. An Sinh rời
giường đi đến bên cửa sổ nhìn qua cảnh sắc bên ngoài. Vậy nhưng ngoài ý
muốn có Hạc giấy truyền tin. Đây là của Ảnh Tam gửi cho hắn. Không chỉ có Vương Dã đến xem xét mật đạo, mà đám người Thánh điện còn rất tận tâm thay phiên đến. Hiện tại độ nghiêm ngặt của mật đạo đã được tăng lên rất nhiều, Ảnh Tam cũng khó lòng mà hoạt động thuận tiện như trước đó. An Sinh đọc đến đây trong lòng sinh ra nhiều nghi vấn. Chỉ trong một ngày
từ một nơi bí mật không người biết lại được canh giữ chặt chẽ như vậy
thì bên trong chắc chắn có thứ quý giá. Tuy nghĩ là vậy nhưng An Sinh có niềm tin dám chắc rằng, với tâm địa của Vương Dã tên đó sẽ
không bao giờ để tâm tới vật chất. Thứ hắn muốn còn ghê tởm hơn như vậy
nhiều. Viết lại thư nhắc nhở đám Ảnh Tam giữ trạng thái theo dõi, An Sinh mới trở lại việc tu luyện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!