Đặng Viêm hai mắt không thể tin nhìn qua kết giới. Bạch nhận thấy ánh
nhìn của hắn cũng bất giác nhìn qua. Trong nhất thời không ai nói lời
nào.
Tiếng gào trong kết giới kéo lại dòng suy nghĩ của Đặng
Viêm. Qua ba chiêu thức được triển khai, Đặng Viêm nhanh chóng tạo thêm
ba tầng kết giới bao bọc. Hắn sử dụng Hỏa tiễn của mình, thay vì dùng
loại hỏa thông thường lần này hắn dùng Đế Viêm. Một loại hỏa hắn phải
vất vả có được trong một năm vừa rồi.
Tuy nghĩ là dài như vậy
nhưng thời gian trôi qua chỉ mới là vài giây. Tốc độ của Đế Viêm cùng
Hỏa tiễn cộng lại tạo nên một sức phá kinh khủng. Nhưng trái với điều
hiển nhiên đó, khi Đế Viêm tiến vào bên trong kết giới nó đã hoàn toàn
ngăn lại ý định của kẻ bên trong. Bởi lẽ trước khi có thể tích đủ Hồn
lực để tự bạo, Đế Viêm đã hoàn toàn nuốt chửng toàn bộ năng lượng rồi
sau đó rất nhanh khiến kẻ bên trong bị thiêu rụi hoàn toàn.
Đặng
Viêm khi giải quyết xong mối họa, hắn tiến về phía An Sinh. Giọng có
phần tức giận, hai tay hắn siết chặt đến trắng bệch như đang kiềm chế
lại.
“Linh Nhạc... không trở lại sao?”
An Sinh nhìn hắn mãi một lúc sau mới đáp lời. “Phải.”
Đặng Viêm dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi nghe đến câu trả lời chắc chắn như vậy vẫn không hoàn toàn tin được. Một khắc sau, hắn như thở
dài, hơi ngẩng mặt lên bầu trời sau đó lại rất nhanh lấy lại tinh thần
của mình.
Đặng Viêm có chút cười lên quay lưng rời đi. Nhìn qua nụ cười đó còn thật gượng gạo, rõ ràng đều là giả tạo.
Bạch nhìn An Sinh, hai chân quỳ xuống tạ tội. “Thần nhận bản thân vô dụng,
lúc nguy hiểm không thể cứu được tiểu chủ nhân. Tội đáng chết, mong chủ
nhân trách phạt.”
An Sinh nhìn Bạch. Ánh mắt có phần không rõ được tâm tư. “Trách phạt sao? Giết ngươi?”
Áp lực mà An Sinh tạo ra đủ để Bạch bị nội thương. Nhưng bấy nhiêu với hắn đã là gì. Nhìn tiểu chủ nhân bị bắt đi mà hắn hoàn toàn vô lực thì có
khác nào phế vật đâu. Để chủ nhân giết hắn, đó là cách tốt nhất để chuộc tội.
An Sinh nhìn kẻ ở dưới chợt cười lên tự giễu. Chẳng phải
mạng của hắn được Linh Nhạc đổi lấy hay sao? Rõ ràng hắn mới là kẻ đáng
chết.
“Ngươi chết thì kẻ hại Linh Nhạc cũng chết sao?”
Nghe được lời An Sinh nói, Bạch như tỉnh ngộ. Hắn đã quá vội vàng. Thù còn chưa trả, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.
“Là ta suy nghĩ chưa thấu đáo, mong chủ nhân hãy cho ta cơ hội chuộc tội.”
An Sinh xoay người đi về hướng Đặng Viêm rời đi. Bạch cũng đứng dậy đi theo sau. Hai người rất nhanh quay lại lữ quán.
Cả hai đợi dưới lầu không lâu lắm thì Đặng Viêm cũng quay lại. Có vẻ như vừa rồi hắn đã đi đâu đó an tĩnh một chút.
Ba người ăn ý trở lại phòng rồi khai kết giới cùng trận pháp. Khi đã cảm
thấy an toàn, Đặng Viêm mới hỏi An Sinh chuyện một năm vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!