Diêu Ý im lặng một lúc, chậm chạp buông tay, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo nhất cử nhất động của Khuynh Diễm.
Cô cảnh giác đứng dậy, nhanh chân kéo dài khoảng cách, tránh bị ai kia bám lấy lần nữa.
Tên này càng ngày càng ghê gớm!
Ăn vạ đến thành cục kẹo cao su luôn rồi!
Khuynh Diễm nhìn người an tĩnh ngồi trên sofa, đáy lòng đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo.
Hiện tại cô vứt tên ăn vạ này ra đường thì có sao không nhỉ?
\[Chết chùm cả đám đó kí chủ.\] Nó thấy cô nên vứt cái đầu bệnh hoạn của cô đi thì đúng hơn!
Thứ gì đây?
Không phải khi nãy bị ta che đậy rồi sao?
\[Trong trường hợp khẩn cấp, Hệ Thống có thể cưỡng chế che đậy để online nha kí chủ.\] Do cô kích thích đại nhân vật sinh oán khí, nên nó mới phải chạy lên đấy!
Khuynh Diễm híp mắt.
Còn có cả cưỡng chế che đậy?
Vậy lệnh che đậy kia khác gì trưng cho có lệ?!
Quả nhiên là tổ chức của một đám chó lừa đảo!
Hệ Thống: \[! ! !\]
Ai là chó? Nó đã nói nó không thích chó! Kí chủ bị cuồng chó đúng không?!
Khuynh Diễm chọc tức Hệ Thống một hồi, đầu óc dần tỉnh táo, tạm gác lại khao khát muốn vứt Diêu Ý ra đường.
Cô đi vào phòng, mang hộp y tế ra, bắt đầu băng bó.
Suốt cả quá trình, Diêu Ý đều mơ mơ hồ hồ, đáy lòng yên lặng dâng lên xao động, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, giống như... cô ở cùng hắn, vốn dĩ là như vậy.
Ngón tay mang theo nhiệt độ ấm áp chạm vào cánh môi lạnh băng, Diêu Ý hơi giật mình, lùi lại né tránh.
Khuynh Diễm giơ tay giữ chặt gáy hắn, không cho phép tránh đi, nhạt giọng nhắc nhở: "Chịu đựng chút."
Diêu Ý nín thở, không dám nhúc nhích, trái tim trong lồng ngực bất giác đập loạn nhịp, nhưng kì lạ là hắn lại không thấy chán ghét sự đụng chạm này.
Khuynh Diễm lấy tốc độ sét đánh sấm chớp bôi thuốc lên toàn bộ vết thương trên người Diêu Ý, tránh hắn lại mượn cớ ăn vạ.
Xong việc, cô thu dọn hộp thuốc, đứng dậy đi một đoạn, chợt cô dừng lại, quay đầu nhìn người phía sau.
"Ngồi yên đó." Khuynh Diễm tươi cười dặn dò, nhưng giọng nói lười nhác không hề che đậy ý tứ cảnh cáo.
Diêu Ý ngoan ngoãn gật đầu, nhu thuận ngồi trên sofa, trông giống một con mèo nhỏ vâng lời. Dáng vẻ đó cứ như người vừa nãy náo đến muốn lật trời, không phải là hắn.
Tiểu nhân dưới đáy lòng Khuynh Diễm trợn trắng mắt.
Này mẹ nó ngoan cho ai xem! Ta nhìn thấu mi từ lâu rồi đấy! Đồ tâm cơ!!
Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn người bên kia đang quét dọn đống mảnh vỡ trên mặt đất.
Phông nền xung quanh Khuynh Diễm đều như đang bốc lên mấy chữ 'mất kiên nhẫn' 'mất kiên nhẫn' 'mất kiên nhẫn'.
Nhưng hành động của cô lại cực kì cẩn thận, kiểm tra kỹ lưỡng từng ngóc ngách.
Diêu Ý kín đáo đưa tay sờ lên môi mình, thuốc lành lạnh, nhưng không hiểu sao mặt hắn lại có chút nóng.