Còn bắt hắn phải hồi phục chỉ trong một tuần! Thật quá đáng!
Vậy chắc là cô không thích hắn...
Cũng tốt, hắn sẽ không cần mỗi ngày đề phòng cô có ý đồ xấu xa với hắn, không cần sợ cô sẽ làm loại chuyện ghê tởm với hắn, không cần...
Tại sao lại thấy khó chịu thế này?
Chắc là do ăn nhiều nên khó tiêu, phải đi tìm thuốc uống.
Thuốc để ở đâu nhỉ?
Ting ting ting!
Tin nhắn lại lần nữa reo lên.
Diêu Ý vội vàng chộp lấy điện thoại.
Tin nhắn dài ngoằng, viết nơi để thuốc, liệt kê một loạt các tên thuốc khác nhau kèm theo công dụng, người bên kia còn căn dặn hắn phải thay băng vết thương mỗi ngày.
Hừ!
Không thích hắn thì nhắn nhiều như thế làm gì?
Hắn mới không cần cô!
—
Quán cà phê gần chung cư.
Khuynh Diễm ngồi đối diện hai người đàn ông, đầu ẩn ẩn đau.
Cả đêm không ngủ giải quyết một tên ăn vạ, sáng ra phiền phức lại nhân đôi.
Tiểu nha đầu thiện lương sao mà khổ quá!
"Tiểu Diễm, con có thấy chỗ nào không khỏe không?"
Chú út ngồi bên trái, áo sơ mi cài chặt, cổ đeo cà vạt ngay ngắn, áo vest gấp nề nếp đặt trên cánh tay, đang chồm về phía trước.
Vẻ ngoài khoảng bốn mươi, nhưng nét đẹp lịch lãm vẫn ẩn hiện trong từng động tác.
Nghe nói có không ít phụ nữ theo đuổi chú út, nhưng chú luôn miệng nói, con nhỏ chưa trưởng thành, không thể đi thêm bước nữa.
Mà con nhỏ này, chính là Niên Bách và nguyên chủ.
Dù hai anh em cô ấy khuyên nhủ chú út ra sao, chú vẫn kiên quyết thủ thân như ngọc.
Chú út vẻ ngoài rất tốt, nhưng bên trong lại cất giấu một căn bệnh... gà mái mẹ!
"Tiểu Diễm, đi đến chỗ đông người thế này con thật sự không sao chứ? Con có mang theo thuốc không?"
"Chú biết gần đây tình trạng con trở nên tốt hơn, nhưng nơi này không phải quá nguy hiểm rồi sao?"
"Tiểu Diễm, sao con không trả lời chú? Con nói gì đi! Con..."
Khuynh Diễm: "..." Thao thao bất tuyệt như thế, ta trả lời chỗ nào?
Rốt cuộc có im lặng để ta nói không?
Thật muốn về ngủ...
"Chú út!" Niên Bách kéo tay chú út ngăn ông lại: "Chú đừng như thế, Tiểu Diễm sẽ sợ đấy."
"Chú..." Chú út muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng, cố giữ mình im lặng!
Khuynh Diễm: "..." Nhìn ta giống đang sợ hãi sao? Được rồi, cũng có chút.
Nếu đây không phải chú út của nguyên chủ, ta đã tiễn...
\[Kí chủ! Cô như vậy là đại nghịch bất đạo, đi ngược luân lý, sẽ bị người đời phỉ nhổ!\] Hệ Thống nhanh chóng ngăn cản lời văn của Khuynh Diễm.
Ta chỉ mới nghĩ mấy chữ, một câu hoàn chỉnh còn chưa ghép đủ.
Tổ chức bọn mi chơi cấm khẩu không đã thèm, liền chọc thêm một chân vào quyền tự do suy nghĩ của ta?
Thật quá phận! Ta vẫn chưa kịp đại nghịch bất đạo đâu!!
Hệ Thống: \[...\] Nếu không phải nhìn vẻ mặt tiếc nuối của kí chủ, nó cũng suýt tin mình rất quá đáng đấy!
Rốt cuộc thì khi nào cô mới có thể nghiêm túc làm người vậy hả?!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!