“ Ngũ thiếu, nhìn kìa, bạn gái nhỏ của cậu đến rồi kìa.”
Đường
Trạch cắn đầu mẩu thuốc lá, nhàn nhạt ngước mắt lên, nhìn thấy cô gái
nhỏ đang đi vào quán bar, cô mặc một cái váy dài chữ T màu trắng và xanh lam, buộc tóc đuôi ngựa, trán để tóc mái đáng yêu, một cặp kính gọng
đen trên sống mũi và một cái cặp sách nhỏ trên lưng, thật thà thanh
thuần, hai chân dài trắng nõn thẳng tắp, sáng trắng đến chói mắt.
—— hoàn toàn không phải là mẫu người mà Ngũ thiếu của Đường gia sẽ thích,
Ngũ thiếu thích những người phụ nữ có dáng người gợi cảm và quyến rũ.
Nhưng bắp cải nhỏ với nước súp trong veo và ít nước trước mắt này lại là bạn gái nhỏ của Ngũ thiếu.
Một tên ăn chơi trác táng ở bên cạnh nhích lại gần vai anh: “Ngũ thiếu còn
không mau đi đi, cẩn thận cô mọt sách kia của cậu bị người ta lừa đấy,
quán bar có nhiều kẻ xấu lắm.”
“Cái gì mà quán bar có nhiều kẻ xấu, Ngũ thiếu có phải là kẻ xấu đâu.”
Đường Trạch cười mắng: “Cút đi!”
Anh lấy điện thoại ra gọi điện, ra lệnh: “Anh đang ở sàn nhảy bên trái, đi thẳng, rẽ phải, đi tiếp, đối diện.”
Sau khi anh ném điện thoại xuống, bắp cải nhỏ đã đứng ở trước mặt của anh.
Cô ngượng ngùng cười cười, còn ngượng ngùng vẫy bàn tay nhỏ bé của mình
với đám người ăn chơi trác táng ở bên cạnh anh, “Xin chào.” Sau đó tự
giác ngồi xuống ở bên cạnh Đường Trạch.
Đây rõ ràng là một quán
bar tràn ngập mùi thuốc lá và hương rượu nước hoa, nhưng khi cô gái đến
gần thì lại mang theo một mùi hương ngọt ngào, anh hít vào mũi, quay đầu lại, đặt cằm lên vai cô gái: “Thơm quá, em dùng gì vậy?”
Diệp
Trăn hơi nghiêng đầu, nhìn cái mũi tuấn tú, đôi mắt màu đen và lông mi
cong vút thật dài của anh đang mỉm cười nhìn cô, “…… Đại Bảo?”
*Đại Bảo (dabao): Công ty mỹ phẩm nội địa nổi tiếng của Trung
Đột nhiên Đường Trạch nở nụ cười: “Thật là một bảo bối lớn!”
Anh nghiêng đầu hôn lên má cô gái một cái, gần như là có thể nhìn thấy
trong một cái nháy mắt, cô gái kinh ngạc ngây người, gương mặt và lỗ
tai, thậm chí là ở cổ cũng trở nên ửng hồng.
“Tốt xấu gì cũng phải thương hại cho những con chó độc thân như chúng ta chứ, muốn hôn thì trốn vào nhà vệ sinh mà hôn!”
“Đúng vậy, mọt sách nhỏ vẫn chưa trưởng thành đâu!”
Năm nay Diệp Trăn mười bảy tuổi, học lớp 11, tuy Đường Trạch học cùng lớp
với Diệp Trăn nhưng anh lại lớn hơn Diệp Trăn một tuổi do phải nghỉ học
giữa chừng, nên anh đã mười tám tuổi rồi, khi anh vừa có bằng lái xe,
việc anh thường làm nhất chính là chở Diệp Trăn đi chơi, anh còn thích
đua xe nữa, tốc độ của anh có thể khiến cho người ta sợ đến phát khóc.
Đã rất nhiều lần cô bước xuống xe bằng đôi chân mềm nhũn, sau đó mấy lần đều bị anh mắng là vô dụng.
Cô không nhịn được sẽ phản bác: “Em dám lên xe anh, hữu dụng!”
Chàng trai cao lớn cười khẽ, tự đắc không kiềm chế được: “Cô gái ngốc, em thật sự dám lên xe của anh?”
Anh có ý gì.
Diệp Trăn: “……”
“Hả, sợ?”
Cô chớp mắt nhìn anh:"...Không..."
“ Đồ mọt sách ngốc nghếch.”
“……”
Thật ra, việc đua xe với Đường Trạch cũng rất vui và kích thích, cô nghe
những người bạn cùng chơi với Đường Trạch kể rằng anh đã mua một chiếc
xe thể thao sau khi anh lấy được bằng lái xe, bất cứ khi nào có thời
gian thì anh đều đua xe, và cũng vì bị lật xe nên anh mới phải tạm nghỉ
học để nghỉ ngơi ở bệnh viện một năm rồi mới khỏi bệnh, bình thường lái
xe thì vẫn được, nhưng vẫn chưa đủ nếu như anh muốn chân chính tham gia
vào các cuộc đua chuyên nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!