Mãi cho đến tiết tự học vào buổi tối, Đường Trạch mới một thân mồ hôi
nhễ nhại đi vào nhà tắm tắm rửa rồi cà lơ phất phơ trở lại lớp với mái
tóc ướt nửa đầu.
Anh liếc nhìn cô gái đang vùi đầu vào làm bài
tập, một chân móc ghế dựa màu lam ra ngồi xuống, anh cao lớn mà còn cố ý dựa vào người cô, ép chặt Diệp Trăn vào trên tường, cô nhíu mày nhìn
anh, anh biết rõ còn cố tình hỏi: “ Này mọt sách, em lại làm bài tập nữa à.”
Diệp Trăn ừ một tiếng, nghiêm túc nói: “Còn có kỳ thi hàng tháng.”
Đường Trạch nhìn sườn mặt trắng nõn mềm mại của cô gái, đôi mắt đen tròn xoe
được che đậy bởi cặp kính đen tròn, lông mi vừa cong vừa dài, ở bên cô
một thời gian, tốt xấu gì thì cô cũng là một cô gái nhỏ xinh đẹp.
Anh cười thanh, vỗ lên đầu cô gái, “ Hãy cố lên nhé.”
“Ừ!” Cô nhìn anh, “Vậy thì anh ra ngoài đi, đừng cản trở em làm bài tập.”
Đường Trạch: “……”
Nhìn anh đã chiếm một nửa bàn học của cô.
Người luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, lần đầu tiên Đường ngũ thiếu bị ghét bỏ.
Anh hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Cứ tưởng mọt sách nhỏ lại muốn giảng cho anh nghe để anh chăm chỉ học tập hơn, tiến bộ hơn mỗi ngày.
Kết quả là lại ghét bỏ anh.
Anh nhìn mọt sách đang nghiêm túc học bài, liên tiếp có hai buổi tự học, dù một cái liếc mắt cô cũng không thèm cho anh một cái, anh lén lút nấp
dưới gầm bàn để chơi game, mãi cho đến lúc cuối giờ khi sắp tan học thì
anh mới bừng tỉnh phản ứng lại, chợt nhận ra hôm nay Diệp Trăn lại ngoan ngoãn không nói gì với anh, nếu như lúc này mà ở trong quá khứ thì
khẳng định là cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt không không đồng tình, nói
rằng anh không nên lãng phí thời gian như vậy, và đương nhiên là anh sẽ
không nghe theo lời cô, nếu như anh không thể chịu đựng được nữa thì anh sẽ trốn sang bàn khác để chơi tiếp, nhìn dáng vẻ nghiêm túc và bất lực
của cô rồi cười nhạo: “Mọt sách!” Sau đó cho cô một bóng lưng rồi vui vẻ khi nhìn thấy cô tức giận.
Nhưng hôm nay Diệp Trăn lại không thèm để ý đến anh, chắc là cô đang thực sự lo lắng cho kỳ thi.
Anh viết cho cô một dòng chữ nhỏ: “Hẹn gặp lại em ở sân chơi sau giờ học.”
Tờ giấy nhỏ được nhét ở trước mặt của cô, cô liếc nhìn chàng trai cao lớn ở bên cạnh, anh hướng về phía cô nhướng mày cười, xấu xa, lưu manh chờ
xem cô đỏ mặt.
Diệp Trăn đỏ mặt một chút, sau đó đáp lại anh: “Không đi.”
Đường Trạch huýt sáo, vò nhẹ tờ giấy thành quả cầu rồi ném vào thùng rác ở phía sau.
Tiết tự học vào buổi tối kết thúc, Diệp Trăn ôm sách tiếng Anh trên tay
chuẩn bị trở về ký túc xá, ai ngờ khi cô vừa mới đứng lên thì đã bị
chàng trai cao lớn ở bên cạnh giữ chặt bàn tay nhỏ của cô lại, cô bị bắt phải ngồi trở về, tránh vài lần cũng không được, xấu hổ nhìn các bạn
trong phòng học, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Bàn tay to lớn giấu ở dưới gầm bàn gắt gao nắm chặt lấy tay cô, càng nắm càng chặt.
“Mọt sách nhỏ, tối hôm qua em đã hứa với anh cái gì?”
“Anh tìm người làm bài tập giùm, không tính.”
“Em cũng không nói là không thể cho người khác làm giùm, dù sao thì anh
cũng đã giao bài tập rồi, giáo viên cũng chưa nói cái gì.”
Cô nhăn mũi lại, nghiêm túc nói: “Mặc kệ, dù sao cũng không tính.”
Đường Trạch nói: “Tại sao lại không tính, chẳng lẽ em còn lớn hơn cả giáo viên?”
Diệp Trăn cong đôi mắt, “Anh nói xem, giáo viên lớn hơn hay là bạn gái lớn hơn!”
Đường Trạch bật cười, lòng bàn tay ngứa ngáy, nhịn mãi mới không xoa lên cái đầu nhỏ của cô, “Mọt sách lớn nhất.”
Diệp Trăn coi như là điều đương nhiên mà ừ một tiếng: “Vậy thì anh buông tay ra đi.”
Người trong phòng học hầu như đã đi hết, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có bạn học
đến nhìn xem, nhưng bọn họ đều biết tên bắt nạt này khẳng định lại muốn
bắt nạt học sinh giỏi, buổi sáng còn cướp bài tập của bọn họ! Tuy nhiên, ánh mắt của Đường Trạch lại vô cùng kinh hãi, và bọn họ đều biết rằng
tên tổ tông nhỏ này sẽ không nhận người quen của mình, anh thường đi
theo đám ăn chơi trác táng kề vai sát cánh với anh để xua đuổi mọi
người, nên phòng học gần như là trống rỗng.
Đường Trạch thuận
theo buông lỏng bàn tay ra, đứng dậy để Diệp Trăn đi trước, anh đi theo
phía sau cô, khó có khi nghe lời khiến cho Diệp Trăn còn kỳ quái quay
đầu lại nhìn anh vài lần.
Thật ra anh đang cười ha hả, về đến
cửa, anh tắt đèn phòng học rồi bắt đầu lộ ra nanh vuốt, đột nhiên cúi
người hôn lên môi của cô, mềm mại thơm thơm, như là kẹo dẻo anh đã ăn
khi còn nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!