Khi Ngụy Thiệu làm việc, anh luôn dành một trăm phần trăm lực chú ý của mình, chỉ là lúc này, anh hiếm khi phân tâm mà nghĩ đến Diệp Trăn.
Đêm qua...
Thật ra Diệp Trăn rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn tinh tế, cô xinh đẹp, chỉ là ngày thường cô luôn trầm tĩnh và điềm đạm, không cáu không vội, nhưng sự dịu dàng của cô ngược lại lại khiến cho người ta không để ý tới vẻ đẹp của cô, nhưng cô lại là người trong sáng và bộc trực nhất khi đối diện với anh, cô chưa bao giờ che giấu hay kìm nén cảm xúc của mình, anh có thể dễ dàng đọc được bất kỳ cảm xúc nào từ trên khuôn mặt của cô.
Cho đến khi anh chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ báo thức đặt ở trên đầu giường, đã 3 giờ 30 phút sáng.
—— Anh chưa bao giờ hoang dâm đến thế này!
Anh quyết định nhanh chóng, cuối cùng khi kết thúc, anh vẫn không quên hỏi cô một câu: “ Cô có khỏe không?”
Anh nhớ là Diệp Trăn đã gật đầu, âm thanh của cô khàn khàn mềm mại: “ Dạ. Ngụy tiên sinh.”
Không phải là cô nên làm như vậy hay sao?
Khó trách sao hôm nay cô lại mặc quần dài một cách khác thường như vậy.
Tại sao cô lại thay cái váy đó?
Nhưng khi anh nhìn thấy đầu gối của Diệp Trăn một lần nữa, thì nơi đó đã không còn dấu vết gì nữa rồi.
Lúc Diệp Trăn đến văn phòng tổng giám đốc để đưa tài liệu, cô phát hiện ra ánh mắt của người đàn ông đã như có như không mà lướt qua chân của cô.
Diệp Trăn cúi đầu, đặt tài liệu cần có chữ ký của Ngụy Thiệu lên trên bàn làm việc.
Khi đi ra ngoài, cô còn có thể cảm nhận được ánh mắt mơ hồ của đối phương đang dừng ở trên người của mình, nhưng cô vẫn giả vờ như là không để ý, lúc đi ra ngoài còn bình tĩnh đóng cánh cửa nặng nề lại.
Buổi chiều tan làm rốt cuộc cũng đã tới, Diệp Trăn đi lấy văn kiện ký tên của Ngụy Thiệu, lúc rời đi, lại không ngờ Ngụy Thiệu đột nhiên gọi cô lại, “Diệp Trăn.”
Diệp Trăn xoay người: “Ngụy tổng, anh còn có chuyện gì muốn phân phó hay sao?”
Ngụy Thiệu dừng một chút, đôi mắt sâu của anh hơi nheo lại, Diệp Trăn hiểu Ngụy Thiệu, biết đây là thói quen của anh khi anh đang suy nghĩ điều gì đó, bởi vì khuôn mặt của người đàn ông này âm trầm lạnh lẽo, khi anh nheo mắt lại thì mang theo ba phần lửa giận, không giận mà uy, rất có thể hù doạ người khác.
Ngụy Thiệu nói: “Không có gì, cô ra ngoài đi.”
Diệp Trăn: “ Vâng.”
Chờ đến lúc tan làm, Diệp Trăn cũng không nhận được thêm lời ám chỉ nào của Ngụy Thiệu nữa, cô mặc quần vào, đang chuẩn bị tan làm về nhà thì Mạn Đạt lại chạy tới nói: “Bạn trai của tớ đi công tác rồi nên hôm nay tớ không có hẹn hò. Tớ có thể đưa cậu về nhà và ăn tối cùng nhau trước khi về nhà. Đừng nói là cậu không có thời gian, cậu chính là một con cẩu độc thân!”
Diệp Trăn cười nói: “Ừ.”
Mạn Đạt không bao giờ nấu ăn, nên nếu bạn trai của cô mà không có ở nhà thì cô cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.
Nhưng các cô lại không ngờ rằng mình sẽ gặp được Tưởng Viện đang đến công ty ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Lúc này, phía sau cô ta còn có ba người trợ lý.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!