Hai bà đỡ, một người tên là Dì Vương, người còn lại tên là Dì Quế, cả
hai đều đã hơn năm mươi tuổi, nghe nói lão phu nhân rất tin tưởng bọn họ nên mới mời bọn họ đến để đỡ đẻ cho cô.
Diệp Trăn thấy hai người này cũng rất là thành thật, không giống như những người tàn nhẫn độc ác một chút nào.
Bọn họ tươi cười thân thiết nói chào mợ sáu, sau khi chào hỏi xong, Diệp
Trăn lại bảo Tiểu Cúc đưa cho bọn họ những bao phong bì màu đỏ mà cô đã
chuẩn bị từ trước, nói: “Duệ Duệ nhà tôi còn phải làm phiền hai người
quan tâm nhiều hơn.”
Trên mặt hai người phụ nữ lộ ra vẻ dè dặt
vui mừng, sau đó lại lặng lẽ ước lượng sức nặng ở trong tay, nụ cười
càng thêm xán lạn hơn, liên tục nói cảm ơn, còn nói vài câu để cho cô
cảm thấy yên tâm, dù sao thì kinh nghiệm đỡ đẻ mấy chục năm cũng là kinh nghiệm của thế hệ đi trước, nên nhất định có thể bảo vệ cho mẹ con cô
được an toàn.
Diệp Trăn cười cười, hỏi Tiểu Cúc: “Hai vị thím này trông rất quen, có phải là tôi đã từng gặp bọn họ ở đâu rồi hay không?”
Tiểu Cúc nghi hoặc suy nghĩ, cô cũng không nhớ là mình đã từng nhìn thấy hai người phụ nữ này, dì Vương nói trước: “Đây là lần đầu tiên chúng tôi
gặp mợ sáu.”
Diệp Trăn nói: “Tôi cũng không nhớ rõ, luôn cảm thấy rằng tôi đã nhìn thấy hai người rồi, nhưng tôi lại không thể nhớ ra.”
Dì Quế nói: “Xem ra là do chúng ta có duyên với mợ sáu.”
Diệp Trăn: “Có lẽ vậy.”
Hai người phụ nữ nói cho Diệp Trăn biết những việc cần phải chú ý và các
bước chuẩn bị cho việc sinh nở rồi sau đó mới rời đi, Diệp Trăn bảo Tiểu Cúc đưa bọn họ ra ngoài cổng, khi trở về Tiểu Cúc nói: “Hai vị thím này trông có vẻ khá ổn, chờ khi mợ sinh con, nghĩ đến cũng có thể an tâm.”
Diệp Trăn suy tư nói: Mong là vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy đã gặp bọn họ ở đâu rồi, trong lòng có một chút bất an.”
Tiểu Cúc chỉ nghĩ rằng là do cô đã đi phiêu bạt ở bên ngoài trước khi vào
phủ đại soái, đã từng gặp nhiều người, nên quen biết hai người tốt thì
cũng không có gì ngạc nhiên cả, sau khi khuyên cô một hồi thì quả nhiên
Diệp Trăn cũng không còn nghĩ nhiều nữa.
Buổi tối Thẩm Ngọc trở
về, sắc mặt hiếm khi có chút nghiêm trọng, anh vuốt bụng cô một lúc lâu
mà vẫn không lên tiếng, chuyện sinh nở kinh khủng của phụ nữ đã khiến
cho anh bị dọa sợ, bác sĩ Hứa còn đề nghị với anh, nếu như anh muốn đảm
bảo an toàn cho mẹ và con thì tốt nhất là nên đi đến bệnh viện, nếu như
có gì ngoài ý muốn thì ở bệnh viện cũng có phương tiện để điều trị.
Thẩm Ngọc cảm thấy khả thi, nhưng lão phu nhân lại muốn cho Diệp Trăn sinh ở nhà, tư tưởng của bà vẫn còn rất phong kiến và bảo thủ, bà cho rằng
người phụ nữ nào sinh con mà lại không gặp phải nguy hiểm? Từ xưa đến
nay không phải đều như vậy hay sao? Không phải lúc bà sinh Thẩm Ngọc
cũng như vậy hay sao? Điều kiện hồi đó còn kém hơn so với bây giờ nữa!
Sao cứ phải làm quá lên làm gì.
Anh nói với Diệp Trăn: “Hôm nay nhìn thấy hai bà đỡ kia, em cảm thấy bọn họ như thế nào?”
Diệp Trăn nói: “Đây là lần đầu tiên em tiếp xúc với bọn họ nên không thể
nhìn ra tốt xấu được, bọn họ đã nói cho em biết rất nhiều điều về phương diện sinh sản, bảo em đến lúc đó chỉ cần nghe bọn họ là được, bọn họ có kinh nghiệm nên khẳng định là sẽ giỏi hơn em.”
Thẩm Ngọc sờ đầu cô.
Diệp Trăn suy tư nói: “Đại soái, không biết tại sao mà em lại cảm thấy dì
Vương và dì Quế trong rất là quen thuộc, nhưng sau một ngày suy nghĩ thì em vẫn không thể nhớ ra được là đã từng nhìn thấy bọn họ ở đâu.”
Thẩm Ngọc nói: “Có lẽ chúng ta đã từng gặp bọn họ một lần ở trên đường, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Diệp Trăn dạ một tiếng, cười tủm tỉm ôm cánh tay của người đàn ông, nhìn anh cau mày, cũng không còn khí phách hăng hái giống như lúc trước nữa, như là đang lo lắng điều gì đó. Cô dựa vào vai anh: “Đại soái, anh có
chuyện gì không vui à?”
Thẩm Ngọc không thể nói cho người phụ nữ
đang mang thai này biết sự lo lắng của mình, kể từ khi bác sĩ Hứa nói
cho anh biết rằng phụ nữ sinh con rất đáng sợ, thì đã một ngày trôi qua
mà anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, bây giờ anh vuốt con chó này
cũng cảm thấy trong lòng có cảm giác lủng lẳng, âm thầm thở dài: “Không
có gì. Đi thôi, đi ngủ trước đi.”
Khi cô lên giường, Thẩm đại
soái cứ vuốt bụng cô không chịu buông ra, lải nhải một lúc lâu mới chìm
vào giấc ngủ, nhưng khi Diệp Trăn tỉnh dậy vào lúc nửa đêm bởi động tĩnh trong sân, thì tay của anh lại đặt lên trên ngực của cô, cô giật mình,
tay kia càng không kiêng nể gì, anh nói ở bên tai của cô: “Không có việc gì, là Tiểu Bạch sắp sinh.”
Diệp Trăn ngạc nhiên nói: “Woa, vậy
thì sau này chúng ta sẽ có rất nhiều con chó con, về sau còn có thể chơi cùng với Duệ Duệ của chúng ta, đại soái, em muốn lấy một cái tên cho
chúng nó.”
Thẩm Ngọc cười: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, cũng không biết
Tiểu Bạch sẽ sinh bao nhiêu con, dù sao thì tất cả đều được tính theo số lượng, chó hai, chó ba, chó bốn, vừa dễ nghe mà lại vừa dễ nhớ.”
Diệp Trăn bất mãn nói: “Cái này không dễ nghe một chút nào, phải lấy cái tên nào thật uy phong thì mới có thể hù được người khác, nhưng tại sao lại
không có con chó lớn vậy?”
Thẩm đại soái vuốt ve cái bụng tròn
trịa, không phải con chó lớn ở chỗ này hay sao, cũng không biết là khi
nào nó mới chui ra ngoài, nếu như thật sự dựa theo thời gian sinh ra thì nó chỉ có thể xếp hạng nhỏ tuổi nhất, anh cũng là ích kỷ xếp hạng lớn
tuổi nhất cho nó, chờ nó ra ngoài rồi thì nhất định phải cảm ơn anh!
“Được rồi em ngủ đi, ngày mai dậy lại đi xem.”
“Ồ.” Lại nhỏ giọng nói, “Đại soái không cần……”
Anh hừ một tiếng, sờ không được, sờ sờ cũng không được, cô gái ngốc này
trước kia dù có sờ như thế nào, có làm như thế nào thì cô cũng đều chịu
đựng, vậy mà bây giờ anh chỉ mới xoa hai cái thôi mà cô đã nói không cần rồi!
Không sờ thì không sờ!
…… Sờ bụng vậy.
Khi
Diệp Trăn đang ngủ, cô nói với “Hư vô” ở trong đầu, nói rằng cô muốn
biến ký ức của ký chủ trước khi chết trở thành những cảnh trong giấc mơ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm đại soái, người đã thức dậy từ sáng sớm lại xoa nhẹ
hai tay theo thói quen, đang xoa thì đột nhiên nghe thấy kia cô gái ngốc kia nhỏ giọng nói: “Đừng……”
Thẩm Ngọc cứng đờ: “Đồ ngốc, em cũng thật biết tra tấn người khác!”
Anh vốn dĩ còn muốn tạm chấp nhận giải quyết ở giữa hai chân cô một chút, nhưng bây giờ anh chỉ có thể chịu đựng.
Anh buông lỏng tay, chuẩn bị đứng dậy đi rửa mặt.
Đột nhiên lại nghe thấy cô nói: “Không cần, cầu xin hãy cứu tôi, đừng làm hại tôi……”
Không phải ngại ngùng mà lại là kinh khủng và sợ hãi, anh sửng sốt, lật cô
gái ngốc kia lại đây, quả nhiên nhìn thấy đầy mặt cô là nước mắt, sắc
mặt tái nhợt, chính là đang trong cơn ác mộng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!