Khi anh đến phòng làm việc thì phó quan mới bẩm báo tất cả những điều mà anh ta đã điều tra ra được cho anh.
Bọn họ vẫn luôn theo dõi hai bà đỡ kia, lúc trước còn tính là bình thường,
nhưng hai ngày gần đây thì lại phát hiện có người đã liên lạc với hai
người bọn họ, mãi cho đến khi hai người họ nhận được hai con cá chiên
nhỏ vào ngày hôm qua, giao cho con trai gửi vào trong ngân hàng.
Bọn họ không phải là người tử tế, làm việc tàn nhẫn, loại chuyện này cũng
không cần bằng chứng gì cả, trực tiếp bắt rồi lần lượt tra khảo từng
người một, hai người da mỏng thịt mỏng không chịu được, chỉ trong một
đêm, bọn họ đã xử lý xong.
Phó quan nói: “Người phụ nữ đã tiếp
xúc với bà đỡ tên là Vương Ngọc Lương, trong nhà buôn bán nhỏ, vốn dĩ
tôi còn rất ngạc nhiên là tại sao bà ta lại muốn xuống tay với mợ sáu,
nhưng sau khi thẩm vấn xong thì tôi mới biết được, người đàn ông của bà
ta tên là Lưu Tiểu Lâm, là…… là anh trai của mợ ba. Khi đó gia đình của
mợ ba quá nghèo nên phải bán mợ ấy vào trong phủ đại soái để hầu hạ lão
phu nhân.”
Tên ban đầu của Xuân Đào không phải là Xuân Đào, tên
này là do lão phu nhân đặt cho cô ta, tên ban đầu của cô ta là Lưu Tiểu
Hoa.
Cô ta sợ phủ đại soái không thích nhà mẹ đẻ cô ta nghèo khó, không quyền không thế nên chưa bao giờ nói với bọn họ rằng cô ta còn có gia đình ở bên ngoài, lại còn thường xuyên trộm giúp đỡ cô ta, lần này
cũng là người nhà của cô ta làm giúp.
Thẩm Ngọc giận đến mức mặt
xanh mét, đập một cái lên trên bàn, vẫn chưa hết giận mà còn một chân đá văng chiếc ghế gỗ đỏ nặng nề.
Phó quan không dám ra mặt, nhỏ giọng nói: “Bây giờ những người đó vẫn còn ở trong tù, đại soái ngài xem nên xử lý thế nào?”
Dám mưu hại cô gái ngốc và con chó nhỏ của anh, băm thây trăm mảnh cũng không quá!
Anh chịu đựng sự bạo ngược của mình, nói: “Mang Xuân Đào đến đây, làm yên tĩnh một chút.”
Xuân Đào dậy sớm trang điểm chải chuốt, bây giờ cô đang mặc một bộ sườn xám
mới, tuy rằng Thẩm Ngọc không đến phòng của bọn họ, nhưng những thứ nên
có thì vẫn phải có, không chỉ có cuộc sống giàu sang mà thỉnh thoảng còn có thể mời lão phu nhân đi ra ngoài mua sắm uống cà phê, khi rảnh rỗi ở nhà thì cũng có thể tổ chức đánh bài chơi mạt chược với mọi người, cuộc sống rất là thoải mái.
Hôm nay cô cũng làm theo như vậy, nhân tiện chờ chị dâu mang tin tốt đến.
Cô không muốn động thủ với Diệp Trăn, nhưng sự chú ý của đại soái đều đổ
dồn vào cô ta, bây giờ ngay cả phòng của cô cũng không tới, cô không có
con trai ở bên nên chỉ có thể lấy con trai của cô ta.
Nhưng cô
không ngờ phó quan lại trực tiếp mang theo người xông thẳng vào trong
phòng của cô, cô đang định hét lên, quả là vô lễ mà, cô là người phụ nữ
của Thẩm đại soái mà bọn họ lại dám đối xử với cô như vậy! Nhưng cô đã
bị một cây gậy đánh bất tỉnh, người hầu ở bên cạnh cô cũng như thế, cả
sân im ắng đến mức không nghe thể thấy tiếng kim rơi.
Phó quan hất cằm, lập tức có người mang cặp chủ tớ này cất vào trong bao tải rồi nâng đi.
Khi Xuân Đào tỉnh lại, cô bị một chậu nước lạnh hất vào người, cuộc sống
trong nhung lụa mấy năm qua đã khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu, cô
định tức giận nhưng lại đột nhiên nhìn thấy Thẩm Ngọc đang ngồi trước
mặt cô, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, ánh mắt sắc bén kia của anh dường như có thể đâm thủng cô!
Trong lòng cô sợ hãi co rúm lại, nhưng trên mặt vẫn phải tươi cười, bởi vì sợ hãi mà cứng đờ: “Đại soái đây là có ý gì? Em đã chọc anh không vui ở chỗ nào? Tại sao anh lại đối xử với em
như vậy……”
Thẩm Ngọc lạnh lùng, nói cũng không muốn nói, anh hất cằm lên, mấy bằng chứng giấy ký tên liền ném xuống ở trước mặt của cô.
Xuân Đào không biết chữ nhưng cũng không sao cả, phó quan đã đọc cho cô nghe từng câu từng chữ trong chứng cứ, cô càng nghe thì trong lòng lại càng
thêm hoảng sợ, từ nghi ngờ ban đầu cho đến bàng hoàng và sợ hãi, khiếp
sợ không biết tại sao Thẩm Ngọc lại biết được, Thẩm Ngọc sẽ trừng phạt
cô như thế nào……
Cô gần như lập tức bật khóc, cầu xin Thẩm Ngọc
tha mạng cho cô, cô chưa làm cái gì cả, chắc chắn là có người đã hãm hãi cô! Đúng, chính là Diệp Trăn đã hãm hãi cô!
Hãm hãi? Diệp Trăn hãm hãi cô ta? Cũng thật sự thoái thác.
Thẩm Ngọc càng tức giận hơn, cô gái ngốc của anh chưa làm cái gì cả, ngược
lại còn bị cảnh trong mơ tra tấn đến mức khổ không nói nên lời, nếu như
không phải anh có lòng nghi ngờ rồi cho người đi điều tra thì thật đúng
là không biết Xuân Đào này lại có lá gan lớn như vậy, còn muốn giết cô
gái ngốc của anh! Làm sao anh có thể tha thứ cho cô ta?
Anh nói: “Mau nói thật đi, còn người nào thông đồng với cô nữa hay không, nếu như cô nói rõ ràng thì tôi sẽ tạm tha cho cô.”
Xuân Đào nghi ngờ nhìn anh, Thẩm Ngọc lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Chỉ
cần cô nói hết những gì cô biết thì tôi có thể suy xét chuyện cũ mà bỏ
qua cho cô, dù sao thì cô cũng là người phụ nữ của tôi, tôi còn có thể
thật sự giết chết cô hay sao?”
Xuân Đào nuốt nước miếng, nhìn
thấy hy vọng trong bóng tối, đúng vậy, cô là người phụ nữ của đại soái,
cho dù cô có làm sai thì anh còn có thể thật sự giết chết cô hay sao?
Không không không, người ngoài đều nói Thẩm đại soái tàn nhẫn độc ác, anh sẽ, anh sẽ……
Nhưng anh nói anh sẽ không giết cô……
Xuân Đào vô cùng đau đớn, Thẩm Ngọc lạnh mặt: “Nếu như cô không chịu thành
thật giải thích thì hãy vào trong nhà giam ở cùng với anh trai và chị
dâu của cô đi!”
Xuân Đào lập tức quỳ xuống khóc cầu xin: “Đại
soái, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa! Cầu xin anh hãy tha cho em
lần này, em cũng là bị mỡ lợn làm cho mù mắt, em không dám, cũng không
dám nữa!”
Thẩm Ngọc phất tay, lập tức có hai người đi đến kéo
Xuân Đào xuống, Xuân Đào mắt thấy Thẩm Ngọc không thèm liếc nhìn cô một
cái thì liền lập tức nói: “Em nói, em nói!”
Thẩm Ngọc ngẩng đầu nhìn cô.
Xuân Đào bắt gặp đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn kia, lại một lần nữa hối hận đan xen.
Cô nằm trên mặt đất, nói: “Còn có, còn có…… Lão phu nhân!”
Xuân Đào không biết, thì ra người hầu ở bên cạnh của cô cũng không trung
thành với cô, cô làm việc cần người hầu nên mới nhờ người hầu liên lạc
giúp cho cô, nhưng người hầu lại nói chuyện này cho lão phu nhân biết,
sau khi lão phu nhân biết thì lại giả vờ như không biết, nhưng thật ra
người hầu của cô đã đi mật báo với lão phu nhân hết lần này đến lần
khác.
Gần đây mới bị cô phát hiện ra, bởi vì người hầu kia nhận
được nhiều tiền thưởng hơn cô cho, nên cô đã trực tiếp đánh cô ta và yêu cầu cô ta khai ra, thế nên mới biết hóa ra lão phu nhân đã biết kế
hoạch của cô nhưng lại không ngăn cản cô, ngược lại còn để cho cô tiếp
tục hành động.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!