Tiêu Sách thổi khí ở bên tai cô: “Sai rồi, cái ống thứ hai bị hỏng, một
ống ra hai cái, trong tay chị một cái, chắc chắn mặt sau vẫn còn thừa
một cái.”
Đột nhiên Diệp Trăn quay đầu lại nhìn anh, Tiêu Sách cũng khó hiểu nhìn cô: “Chị ba?”
Diệp Trăn nói: “Thầy giáo, cậu thật thông minh!”
Tiêu Sách mỉm cười nói: “Đánh nhiều thì tự nhiên sẽ biết.”
Cô bĩu môi, một tay chống lên trên trán: “Tôi không có nhiều thời gian để
chơi bài, mấy ngày nay cậu dạy tôi, tôi đã tự chơi một vài ván khi về
nhà, nhưng không có cậu thì tôi sẽ chẳng là cái gì cả.”
Tiêu Sách: “Chị ba đừng lo lắng, tôi sẽ dạy cho chị.”
Anh rũ mắt xuống nhìn màn hình điện thoại, nhưng đuôi mắt lại không khỏi
nhìn xuống đôi chân dài của người phụ nữ, đôi chân được che kín bởi một
chiếc quần tất thật thần bí và gợi cảm, khiến cho người ta chỉ muốn xé
toạc ra mà ngắm nhìn khung cảnh ở bên trong.
Diệp Trăn giật mình, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhuộm đầy móng tay màu đỏ gợi cảm đặt ở trên đùi, nhẹ nhàng kéo chiếc quần tất mỏng, móng tay sắc nhọn, nếu như dùng lực nặng hơn thì có thể cắt được một lỗ...
Hầu kết anh lên xuống, ngón tay nắm chặt điện thoại.
Diệp Trăn: “Thầy giáo, tôi không thể, tôi nên đánh cái nào?”
“…… Để tôi xem.”
Anh nâng kính lên, phân tâm, khóe mắt lại rơi xuống lần nữa, nhìn những ngón tay nghịch ngợm của cô đang gõ lên trên đùi……
Dạy được nửa buổi, Tiêu Văn gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở đâu, Diệp Trăn cười: “Sao vậy?”
Tiêu Sách liếc nhìn cô một cái, chơi bài thay cô.
Tiêu Văn bất lực khuyên nhủ: “Em làm ầm ĩ đủ rồi thì hãy mau trở về đi, suốt ngày em không về thì còn ra thể thống gì nữa? Hôm nay mẹ anh cũng nhắc
đến, hỏi khi nào thì chúng ta mới có con. Diệp Trăn, chúng ta sẽ có một
khoảng thời gian vui vẻ, em hãy quên quá khứ đi.”
Diệp Trăn khịt mũi, liếc nhìn bộ dáng của Tiêu Sách, “Vậy lát nữa anh đến đón em đi.”
Tiêu Văn vừa thấy thuyết phục được cô, lập tức vui vẻ: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Diệp Trăn nói một địa chỉ ra rồi tắt máy, cũng không đợi anh nói hết lời.
Tiêu Sách tập trung đánh bài, cũng không hỏi cô bất cứ điều gì, Diệp Trăn nói: “Lát nữa tôi sẽ về, Tiêu Văn đến đón tôi.”
Ánh mắt anh trầm xuống, ừ một tiếng.
Diệp Trăn nói: “Thầy giáo, tại sao trí nhớ của anh lại tốt như vậy? Đọc xong một lần là không thể quên được những con số này.”
Giống như anh đã từng nhìn thấy đôi chân của cô, và anh vẫn luôn nhớ về nó
đến tận bây giờ, ngay cả cảm giác mềm mại sau khi được chạm nhẹ qua tay.
Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi vốn nhạy cảm với các con số nên sử dụng chúng cũng rất dễ.”
Diệp Trăn hâm mộ nói: “Thật tốt.”
“Chị ba đừng lo lắng, tôi có thể từ từ dạy cho chị.”
“Vậy thì cảm ơn thầy.”
“Ừ.”
Khi Tiêu Văn đến, Tiêu Sách đã đưa cô đến cửa, Tiêu Văn rất ngạc nhiên khi
nhìn thấy Tiêu Sách, Diệp Trăn không có ý giải thích, ra hiệu cho Tiêu
Văn mở cửa xe ra, chẳng lẽ còn chờ cô tự mở cửa hay sao? Tiêu Văn chỉ có thể mở cửa xe cho cô, chờ cô lên xe, Diệp Trăn giơ tay chặn lại, “Cậu
năm, hôm nay cảm ơn cậu, hôm khác chúng ta sẽ gặp lại.”
Tiêu Sách cũng không có ý muốn giải thích, ôn tồn lễ độ chào tạm biệt Tiêu Văn và Diệp Trăn, “Anh ba, chị ba, hẹn ngày khác gặp lại.”
Diệp Trăn khẽ cười, kéo cửa xe lên.
Sau khi lên xe, Tiêu Văn liền nói: “Sao em lại ở cùng em năm?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!