Đó là một bộ váy corset ngắn màu đỏ chỉ có một bên vai, làn váy xòe ra,
dài hơn hai phần ba đầu gối, làn váy lay động khi bước đi, mơ hồ còn có
thể nhìn thấy làn da mềm mại ở đùi, kiểu dáng lại cực kỳ thanh lịch,
đường viền cổ áo hình chữ V cũng chỉ lộ ra xương quai xanh, còn đỉnh núi đầy đặn thì không lộ ra một chút nào.
Nếu như chỉ nhìn ở phía trên thì cô chính là một quý cô đoan trang và tao nhã.
Nhưng khi chỉ nhìn vào bên dưới thì sẽ dễ khiến cho người ta nghĩ rằng cô là một yêu tinh dụ dỗ đến từ một nơi nào đó.
Người đàn ông này thật sự có thể chơi.
Cô thuận tay làm nền trên đầu gối, rồi thoa một chút má hồng nhạt, làm cho đôi chân thon dài của cô càng thêm phần thanh tú và xinh đẹp, quyến rũ
gợi cảm, không có một chút khuyết điểm nào.
Đôi chân của cô có
thể quyến rũ và gợi cảm, nhưng con người lại không thể, khí chất lại
càng không thể nào, nếu không thì nó sẽ trở thành một trò chơi bình
thường, trở thành một sự thô tục.
Cô nhướng mày, lấy cây trâm đen bằng gỗ trong túi ra, biến mái tóc xoăn dài lười biếng của mình thành
một búi tóc nghiêm túc ở sau đầu, thả một vài sợi tóc mềm mại sang hai
bên má.
Khi cô đi ra ngoài, người đàn ông ấm áp dựa vào tường nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hai mắt tối sầm lại, phảng phất như sợi tơ quấn
lấy đôi chân dài xinh đẹp của người phụ nữ, thật đẹp, đẹp đến mức cướp
đi hồn phách của người khác, là tác phẩm nghệ thuật tinh tế nhất trên
đời.
Anh cười nói, nụ cười ở khóe miệng lại càng thêm ôn hòa: “Chị ba thật sự rất hợp với màu đỏ, rất đẹp.”
Diệp Trăn nhìn một tay anh không dấu vết nắm chặt lấy túi quần, giống như
đang cố hết sức kìm nén một dục vọng nào đó. Cô hơi mỉm cười, ngón tay
trắng nõn nhéo nhéo chiếc váy xòe ra, nói: “Là cậu năm có mắt nhìn tốt,
bộ váy này thật sự rất xinh đẹp, tôi rất thích nó.”
Tiêu Sách: “Thật vinh dự khi chị ba thích nó.”
Anh mỉm cười nhã nhặn làm động tác mời, Diệp Trăn đi tới trước mặt anh, cảm giác được người đàn ông đang đi phía sau cô, ánh mắt xâm lược không
kiêng nể gì!
Váy quá ngắn, thậm chí Diệp Trăn còn không thể gấp
chân lại được, chỉ có thể khép hai chân nghiêng nghiêng dưới gầm bàn,
một tay để lên đùi, dường như anh cũng chưa phát hiện ra cái gì, nhẹ
nhàng lễ phép dạy cô chơi, trên mặt mang theo ý cười, chỉ là thỉnh
thoảng ánh mắt sẽ cụp xuống, vô tình liếc nhìn bộ dáng nghiêm túc của
cô, đột nhiên híp mắt lại, cong môi.
Diệp Trăn chỉ cảm thấy toàn
thân nổi da gà, đó là một loại cảm giác bị người khác theo dõi rất nguy
hiểm, cô nhíu mày hỏi anh: “Thầy giáo, tôi không biết nên đánh cái
nào……”
Tiêu Sách cười ôn hòa, tiến lại gần cô, giọng nói từ tính trầm thấp thì thầm bên tai cô: “Chị ba đừng vội, để tôi nhìn xem.”
Diệp Trăn ừ một tiếng, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, tay đang đè dưới
váy vô thức chỉ vào thẻ bài của đối phương trên màn hình: “Thầy giáo,
làm thế nào để nhận ra anh ta là Hồ Trương*?”
*Tên 1 lá bài
Giọng người đàn ông bỗng trở nên căng thẳng, khàn đặc vì áp lực: “Chị xem anh ta không cần cái bài nào là có thể suy ra.”
Diệp Trăn cẩn thận suy nghĩ, bất lực lắc đầu, “Tôi vẫn không thể nhìn ra được.”
Anh cười cười: “Không sao đâu, bây giờ chị ba đã chơi giỏi hơn lúc trước rồi.”
Diệp Trăn chống cằm lên bàn, nhụt chí nói: “Nhưng so với cậu và chị dâu thì tôi vẫn còn kém xa lắn, tôi không muốn học nữa.”
Tiêu Sách rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này không phải là chuyện một sớm
một chiều, chị ba đừng nóng lòng muốn thành công, chúng ta cứ từ từ, tôi sẽ dạy cho chị đến khi chị vừa lòng mới thôi.”
Diệp Trăn cười nói: "Cậu năm là một thầy giáo tốt.”
Anh nâng kính lên, mỉm cười với cô.
Ván bài vẫn còn đang tiếp tục, Diệp Trăn nhìn chằm chằm vào điện thoại xem
Tiêu Sách đánh bài, thỉnh thoảng lại nghe lời giải thích nhẹ nhàng của
anh, nếu như không phải khoé mắt của anh vẫn luôn ở trên đùi của cô thì
trông anh thật sự giống như một người ông đứng đăn, một thanh niên ba
tốt.
Đột nhiên, từ điện thoại truyền đến một tin nhắn: 《 Tiêu Văn của Thịnh Thế giải trí ngoại tình với một ngôi sao nhỏ tuyến mười tám
—— một đêm tình cảm mãnh liệt, lửa nóng mất hồn! 》
Diệp Trăn: “…… Hả?”
Cô không tiết lộ tin tức ngoại tình của Tiêu Văn cho người ngoài, hơn nữa
kiếp trước cô cũng giữ chuyện này rất kín, không tiết lộ bất kỳ tin tức
nào, bây giờ là chuyện như thế nào?
Cô định mở ra xem, nhưng bàn
tay của người đàn ông lại nắm lấy mu bàn tay của cô, anh nhìn cô, rất
nghiêm túc nói: “Chị ba, tin tức giải trí vốn luôn sai sự thật, nên chị
không cần phải xem nó là sự thật.”
Diệp Trăn nói: “Dù có là thật hay không thì tôi cũng phải xem thử.”
Cô rất cố chấp, gạt tay anh ra mở trang bài viết mới, cũng không chơi bài nữa.
Sự việc xảy ra vào buổi tối mấy hôm trước, không phải là ngày bị cô bắt
gian ở trên giường, Tiêu Văn chở Dương Nhược Nhược đến một bất động sản
khác do anh ta đứng tên, là một đống biệt thự nhỏ, hai người ôm hôn nhau khi vừa bước vào phòng, sau đó biểu diễn xuân cung sống ở trên ghế sô
pha, lại đúng với giải thích của phóng viên, có thể nói là hoạt sắc sinh hương (*?)!
* Xuân cung: Xuân nghĩa là… mùa xuân, ẩn dụ cho
sex, vì mùa xuân là mùa trai gái hợp hoan, nên có câu “lòng xuân phơi
phới”. Cung là… cung điện, gọi thế cho có vẻ quý tộc và đỡ thô thiển.
(Gg) Ngoài ra còn có XC đồ, XC hoạ, các bạn muốn biết thì có thể tìm
hiểu thêm trên gg.
Diệp Trăn cười lạnh, đột nhiên buông điện thoại đứng lên, Tiêu Sách đi theo cô cẩn thận hỏi: “Chị ba, bây giờ chị muốn đi đâu?”
Diệp Trăn lạnh lùng hừ một tiếng, cầm túi xách, phối với bộ váy đỏ của cô,
cô lập tức biến thành một nữ hoàng kiêu ngạo không thể nào chạm tới: “Có một số việc gia đình cần phải xử lý, cậu năm, chúng ta hẹn hôm khác gặp lại.”
Tiêu Sách nói: “Đây là lỗi của anh ba trước, chị ba đừng tức giận mà làm hại thân mình, chị muốn đi đâu? Tôi đưa chị đi.”
“Không cần.”
“Chị ba, tôi không yên tâm để cho chị đi một mình.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!