Khi Diệp Trăn nhìn thấy Tiêu Văn, anh ta đang tức muốn hộc máu, “Diệp Trăn, sao em lại về muộn như vậy, em đã đi đâu?”
Anh ở công ty bận đến mức tối mù tối mịt, chỉ muốn thương lượng với Diệp
Trăn xem nên vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào, nhưng anh lại
không liên lạc được với cô, nên anh chỉ có thể đến biệt thự Hoa Hồng để
đợi cô, nhưng dì lại nói Diệp Trăn vẫn chưa về, vì vậy anh đã phải đợi
đến gần sáng!
Nơi ở trước đây của bọn họ đã bị phóng viên bao
vây, bởi vì Diệp Trăn làm việc cẩn thận nên cô vẫn chưa bị phát hiện,
cho nên giờ phút này thật đúng là không có ai cả.
Anh ta lại vừa
nhìn thấy Diệp Trăn thong thả bước xuống xe, bộ váy đỏ rực rỡ không chê
vào đâu được, vừa nhìn thấy anh thì liền mất kiên nhẫn như đang nhìn cái gì đó bẩn thỉu: “Tiêu tổng, tôi thật sự khinh thường anh, đã ngoại tình rồi mà còn bị bắt đến hai lần, các người làm chuyện này cũng không khỏi quá tệ.”
Tiêu Văn tức muốn nghẹn họng, muốn nổi giận, nhưng lại
nghĩ bây giờ anh vẫn còn có chuyện muốn nhờ vả, nên đành phải nhịn nhẫn
nói: “Trăn Trăn, chúng ta là vợ chồng, bây giờ công ty đang gặp khủng
hoảng, chúng ta nên cùng nhau vượt qua khó khăn.”
Diệp Trăn còn
chưa kịp nói xong, cô đã chế nhạo: “Tiêu tổng, anh ngoại tình mà cũng có thể bị bắt gian, vậy thì tôi lại càng vô cùng lo lắng về năng lực làm
việc của anh, đừng nói gì về công ty hay công tư nữa, anh hãy đi sửa
chữa lại trí não của mình trước đi đã, nếu không thì sẽ chỉ là một bao
cỏ làm chuyện của một bao cỏ mà thôi, nhìn vào cũng sợ làm tổn thương
mắt mình.”
Tiêu Văn: “…… Diệp Trăn, em nhất định phải đối xử với
anh như vậy sao? Một đêm vợ chồng nửa ngày ân ái, anh cũng đã từng đối
xử tốt với em!”
Diệp Trăn liếc nhìn anh ta, nói: “Lời nói của Tiêu tổng giống như là tôi đã từng có lỗi với anh vậy.”
Tiêu Văn nhẹ nhàng nói: “Không có, không có, Trăn Trăn, anh biết em không có lỗi với anh, anh cầu xin em, chúng ta hãy cùng nhau vượt qua khoảng
thời gian khó khăn này trước, sau đó anh nhất định sẽ sống với em thật
tốt!”
“Lúc trước anh còn hứa với tôi là sẽ không ăn cứt nữa,
nhưng tại sao tôi lại thấy anh ăn cũng không vui vẻ gì lắm nhỉ? Anh cứ
tiếp tục ăn đi, tôi sẽ không ngăn cản anh đâu.”
Chị Lưu:…… Cô
nghĩ rằng lần trước mắng ai đó đã là cực hạn rồi, nhưng bây giờ cô mới
nhận rằng đó chỉ là một góc của tảng băng chìm.
Tiêu Văn tức đến
mức suýt chút nữa đã gầm lên một tiếng, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn không
dám phát ra: “Diệp Trăn! Em thật sự muốn nhìn thấy anh thân bại danh
liệt hay sao? Chúng ta là vợ chồng, anh không được tốt thì em sẽ có lợi
ích gì? Em hãy suy xét cho tương lai của chúng ta!”
Diệp Trăn không thèm để ý nói: “Đương nhiên là ly hôn rồi, nếu không thì làm gì bây giờ? Chẳng lẽ lại giữ nguyên khuôn phép?”
Tiêu Văn trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ đều choáng váng.
Diệp Trăn bật cười: “Tiêu tổng, anh không thắc mắc là tại sao tôi lại về muộn như vậy à?”
Tiêu Văn sửng sốt một chút, ánh mắt Diệp Trăn đảo qua, ngón tay trắng nõn
khẽ vuốt ve đôi môi đỏ mọng, không giống như vẻ khinh thường lạnh lùng
vừa rồi, mà thay vào đó là phảng phất phong tình khó giấu của một người
phụ nữ, “Tiêu tổng, anh đoán xem vừa rồi tôi đã ở với ai? Nếu như anh
đoán đúng thì tôi sẽ diễn để giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Thế nào?”
Đột nhiên Tiêu Văn có một loại dự cảm xấu, đó là trực
giác của một người đàn ông, trực giác nói cho anh biết rằng, Diệp Trăn
cô……
Hơn nữa giờ phút này anh mới ngửi thấy mùi rượu ở trên người của cô, “Tửu hậu loạn tính”*, bốn chữ này liền chạy tới trước mắt anh,
anh đã bị người ta cắm sừng?
*dâm loạn sau khi uống rượu
Sự tức giận tồn đọng khiến cho anh bạo phát: “Con nhỏ khốn nạn này, cô đã làm gì sau lưng tôi?!”
Ánh mắt Diệp Trăn lạnh lùng, vừa nhấc chân liền trực tiếp đá vào chỗ hiểm
của anh, cô ra tay tàn nhẫn chuẩn xác, Tiêu Văn hơi vô ý một chút, trực
tiếp cúi người xuống quỳ dưới mặt đất, bùm một tiếng, nghe thôi cũng đã
cảm thấy đau.
Tiêu Văn đau đến
mức không nói nên lời, Diệp Trăn xoay người rời đi, không kiên nhẫn nói: “Nằm ở đây từ từ suy nghĩ đi, tôi mệt rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi trước
đã. Nghĩ kỹ xong rồi thì hãy nói cho tôi biết.”
Diệp Trăn bước
vào nhà, có người gác cổng ôm lấy Tiêu Văn cũng không đi vào được, chị
Lưu đi vào cùng với cô, giơ ngón tay cái lên, sự ngưỡng mộ này không có
lời nào có thể diễn tả được! Sức chiến đấu này quả thật quá tuyệt vời,
nhưng cô vẫn có chút lo lắng: “Trăn Trăn, tại sao vừa rồi em lại nói như vậy với Tiêu tổng? Em không sợ anh ta sẽ hủy hoại em bằng cách tung tin đồn sai sự thật hay sao?”
Diệp Trăn nói: “Chị Lưu, bây giờ là
Tiêu Văn đang tới cầu xin em, ai có mắt thì cũng có thể nhìn thấy bằng
chứng ngoại tình của anh ta, em còn sợ anh ta sẽ không thành hay sao?”
Nguyện vọng cuối cùng của kí chủ chính là để cho Tiêu Văn bị cắm sừng, cho anh ta nếm thử mùi vị bị phản bội thì tất nhiên là phải để cho anh ta biết, hơn nữa chỉ có thể để cho một mình anh ta biết, nhưng cố tình là tất cả mọi người đều không tin anh ta, để cho anh ta cũng nếm thử mùi vị của
sự không nói nên lời.
Tựa như đời trước vậy.
Thật ra chị
Lưu lại cảm thấy tai tiếng ngoại tình này sẽ không thể đè bẹp được Tiêu
Văn, nhưng tại sao anh ta lại căng thẳng như vậy? Diệp Trăn cười cười:
“Bởi vì Thịnh Thế đã không còn hoàn toàn thuộc về anh ta, anh ta cùng
lắm cũng chỉ là tổng giám đốc tạm thời, nếu như thành tích không đạt
được như mong muốn thì Thịnh Thế sẽ không còn thuộc về Tiêu Văn nữa.”
Đây là một bí mật trong gia đình Tiêu gia, Tiêu gia có rất nhiều con cháu,
ai cũng không phục ai, vì vậy liền đánh cược với ông cụ, mỗi người quản
lý công ty của một nhà, xem ai sẽ là người quản lý công ty phát triển
tốt nhất sau mấy năm, đó sẽ là người có năng lực kế nhiệm nhất và là
người được chọn, còn người thất bại thì sẽ không còn tư cách để đi tranh đoạt nữa.
Tin tức của Tiêu Văn vừa lộ ra đã trực tiếp dẫn đến
việc cổ phiếu của công ty bị sụt giảm, ảnh hưởng đến thành tích công
việc của anh ta. Huống chi đây còn là một vụ tai tiếng, còn mang đến tai họa cho Tiêu gia, vậy nên đối với anh ta tự nhiên cũng không có chỗ
tốt, anh ta không vội muốn chết mới là lạ!
Sức chiến đấu của fans ký chủ cũng không phải là giả.
Nhưng mà Diệp Trăn chưa bao giờ xem trọng Tiêu Văn, đời trước có một lá bài
tốt như vậy mà vẫn bại dưới tay của Tiêu Sách, cô liền biết Tiêu Văn này chỉ là một bao cỏ.
Diệp Trăn trực tiếp ngủ cho đến khi mặt trời
lên cao, Tiêu Sách gọi cho cô hai cuộc nhưng đều bị cô từ chối, người
đàn ông này thật sự rất mưu mô, anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ để đạt
được mục đích của mình, điển hình của loại người lòng lang dạ sói, chỉ
vì muốn chạm vào cô trước nên liền lôi Tiêu Văn ra, không biết nếu cô từ chối nhiều lần thì anh sẽ còn làm ra những chuyện điên rồ gì?
Diệp Trăn ăn bữa sáng muộn, dì đi tới nói: “Tiêu tổng lại đến nữa.”
Diệp Trăn nhàn nhạt ừ một tiếng, thật đúng là không chịu chết tâm, xem ra tối hôm qua cô đá vẫn còn quá nhẹ.
Tuy nhiên, vào một lúc nào đó của buổi chiều, cô nhận được cuộc gọi từ cha
mẹ Tiêu Văn: “Trăn Trăn, con và Tiêu Văn về nhà một chuyến đi.”
Cha mẹ Tiêu Văn đối với cô không tốt cũng không xấu, bọn họ đã quen nghiêm
túc, bình thường ở nhà cũng không ít đề tài, đương nhiên cũng sẽ không
quá làm khó ký chủ, rất có trình độ và học vấn, nhưng Tiêu Văn thì lại
không học được một chút nào cả.
Cô đồng ý, “Vâng.”
Khi xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không thể tỏ ra phấn chấn vui vẻ được, cô trở về phòng, thay một bộ váy dài nửa tay màu đen, làn váy rộng rãi, lại
trang điểm nghiêm túc, lúc này mới ra khỏi nhà, dường như Tiêu Văn đã
sớm đoán được nên liền mở cửa xe cho cô: “Trăn Trăn, ngày hôm qua là lỗi của anh, anh biết em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, là do anh tức
giận hồ đồ nên mới nói lung tung. Em đừng tức giận nữa, anh tới đón em
về nhà.”
Diệp Trăn cười hỏi anh: “Tiêu tổng thật sự không để ý?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!