Nhưng khi Tiêu Văn nhớ tới công ty, nghe nói việc này đã xảy ra được hơn một tiếng rồi, Dương Nhược Nhược, người vừa rồi còn dịu dàng hiểu lòng
người liền lập tức trở nên mặt mũi khó coi.
Anh gần như là tức
muốn hộc máu, sau khi đọc xong tin tức trên mạng, lại nghĩ đến ông nội
sẽ thất vọng và tức giận như thế nào, trong lòng anh lại nóng như lửa
đốt: “Tại sao em có thể công khai chuyện mình đang mang thai con của
anh? Bây giờ tất cả mọi người đều đã biết, em nói anh phải làm cái gì
đây?”
Dương Nhược Nhược sợ tới mức run lên, “Tiêu Văn, em không có, là Diệp Trăn nói ra……”
Diệp Trăn? Súyt chút nữa thì anh đã quên mất, đúng, anh đã ly hôn với Diệp
Trăn! Người ngoài cũng không thể lên án anh từ phương diện đạo đức, ông
nội cũng không thể nói anh không chịu trách nhiệm làm bậy ở bên ngoài,
anh lập tức thông báo cho công ty: “Tôi và Diệp Trăn đã đồng ý ly hôn,
bảo công chúng hãy cho tôi một chút không gian riêng tư, nếu như có bất
kỳ lời vu khống nào thì sẽ giao cho luật sư để xử lý!”
Trợ lý chần chờ nói: “Muốn nói như vậy ạ? Nếu như bị phản ứng ngược lại dữ dội hơn nữa thì phải làm sao?”
Tiêu Văn quyết đoán nói: “Cứ nói như vậy đi.”
Dù sao anh cũng đã ly hôn, là một người đàn ông độc thân, không cần biết
anh đang làm gì, người ngoài còn dám nói cái gì hay sao?
Tuy
nhiên, ngay sau khi công bố này được đưa ra, nó không những không được
công chúng tiếp nhận mà ngược lại còn đưa tới những lời đồn đoán và công kích thậm tệ hơn, bởi vì bệnh viện đã sớm bị bao vây nên lúc chị Lưu và trợ lý đến đây đón Diệp Trăn, bọn họ không thể tránh khỏi việc va chạm
với phóng viên.
Cô trực tiếp đáp lại: “Cảm ơn mọi người đã quan
tâm, tôi và Tiêu Văn đã đồng ý ly hôn vào một tiếng trước, từ nay về sau chúng tôi sẽ không còn quan hệ gì nữa, chuyện của anh ấy cũng không
liên quan gì đến tôi, sau này tôi sẽ không phản hồi nữa, xin cảm ơn.”
Diệp Trăn rất xinh đẹp, lúc này cô đang mặc một bộ váy dài màu nhạt, cho dù
cô có trải qua bao nhiêu biến cố trong cuộc đời, ngoại trừ một chút mệt
mỏi ra thì cũng không thể tìm thấy được sự không ổn nào từ cô, cô vẫn
cao quý, tao nhã như cũ, vẫn là một nữ hoàng kiêu ngạo.
Khi cô
trở về nhà, xung quanh không có ai, rốt cuộc chị Lưu cũng không nhịn
được hỏi cô: “Sao em lại thế này? Sao nói ly là ly luôn vậy? Làm hại chị còn chưa kịp chuẩn bị cái gì cả! Còn cả chuyện lúc trước em bảo chị nói cho Dương Nhược Nhược biết Tiêu Văn bị thương phải nhập viện, có phải
em đã sớm lên kế hoạch rồi hay không?”
Diệp Trăn ừ một tiếng, lật điện thoại xem tin tức: “Xem ra hiệu quả cũng không tệ.”
Cô đã lên kế hoạch từ khi Tiêu Văn bị ngất xỉu.
Đầu tiên là làm cho Dương Nhược Nhược đến bệnh viện, sau đó xảy ra tranh
chấp cũng là do cô cố ý nói như vậy, cũng may là Dương Nhược Nhược rất
có tâm cơ, dụ dỗ một Tiêu Văn vẫn chưa đủ, còn dám mơ ước cả Tiêu Sách,
tự giả vờ sinh non ở trong bệnh viện, làm cho cảnh diễn càng trở nên
phức tạp hơn.
Dù có như thế nào thì cô cũng muốn ly hôn, thế giới bên ngoài không thể không đưa ra những lời nhận xét vô trách nhiệm,
thay vì lặng lẽ ly hôn bị người ta nói này nói nọ, thì chi bằng hãy làm
một trận chiến lớn một chút, để cho đôi gian phu dâm phụ Tiêu Văn và
Dương Nhược Nhược này dây dưa ở bên nhau, còn có đứa trẻ kia, bây giờ cả thế giới đều đã biết, cũng không biết có thể sinh ra được nữa hay
không?
Khi Tiêu Văn biết đứa trẻ không phải con của mình, có thể anh ta sẽ thật sự phát điên.
Dù sao anh ta có ngày hôm nay thì phần lớn nguyên nhân cũng là do Dương Nhược Nhược và đứa bé kia.
Diệp Trăn không có quá nhiều thời gian để lãng phí thanh xuân của mình với
những người như vậy, bọn họ đã làm màn dạo đầu giống nhau, nhìn bọn họ
chó cắn chó, tìm thời gian lôi kéo Tiêu Văn đi làm giấy chứng nhận ly
hôn, cũng mặc kệ anh ta muốn nói lại thôi, ảm đạm buồn bã như thế nào,
cũng không thèm nhìn đã bỏ đi, người thật sự lo lắng cho anh ta đã bị
chính anh ta hại chết.
Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, cô lấy kịch bản vừa nhận được trong khoảng thời gian này ra xem thử.
Điều ước cuối cùng của ký chủ: Hai, cô muốn đứng lâu dài ở đỉnh cao nhất của giới giải trí, cô muốn sống ngày càng tốt hơn, càng tốt, làm cho Tiêu
Văn chỉ có thể ngước nhìn lên cô, nhìn cô sống thật tốt.
Ký chủ
đã từng thật sự yêu Tiêu Văn, nhưng cũng thật sự hận Tiêu Văn, cho nên
hai điều ước cuối cùng đều có liên quan đến anh ta, cô kiêu ngạo và hiếu thắng, hy vọng người đàn ông có lỗi với cô sẽ hối hận, mà cô sẽ không
quay đầu lại.
Diệp Trăn chọn một bộ phim mà ký chủ đã nhận từ
kiếp trước nhưng lại bị bỏ lỡ vì cái chết của cô ấy, đó là một bộ phim
chiến tranh gián điệp, kể về một nhóm người chiến đấu vì lợi ích của đất nước và nhân dân ở thế kỷ trước.
Cô đóng vai Tần Linh, bề ngoài là một giáo viên nhưng thực chất lại là một đảng viên ngầm, cuối cùng cũng chết vì nhiệm vụ.
Không có họp báo khởi động máy, mọi thứ ở đoàn phim đều được tiến hành trong
bí mật, Diệp Trăn học thuộc kịch bản không được mấy ngày thì liền bay
đến đoàn phim cùng với chị Lưu.
Tiêu Sách đã hỏi cô nhiều lần nhưng cô đều không xuất hiện.
Lần gần nhất anh gọi điện thoại tới thì nói: “Anh ba đã không còn thực quyền ở Thịnh Thế.”
Diệp Trăn khịt mũi: “Cậu năm quả thật rất giỏi.”
Tiêu Sách chỉ vào mặt bàn, trong lòng rất khó chịu, phiền lòng vì không
chiếm được sự thỏa mãn, khổ sở nói: “Chị ba, gần đây chị không đến gặp
tôi.”
Diệp Trăn nói: “Tôi đang đi công tác nên rất bận.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!