Tiêu Văn lại ngất xỉu lần nữa, ngay cả ông nội cũng bị kinh động, tay
chân nhanh nhẹn đưa anh đến bệnh viện, bệnh viện nói anh bị tức giận,
yêu cầu anh phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tuổi đã lớn rồi, không thể dễ
dàng tức giận được, thân thể chịu không nổi. Sau vài cú đả kích, Tiêu
Văn vốn còn tính là trẻ khỏe dường như đã già đi mười tuổi, sự xanh xao
và mệt mỏi trên khuôn mặt cũng không thể nào che giấu được.
Mẹ
Tiêu Văn vốn còn đang đau lòng, nhưng vừa quay đầu thì đã bị Dương Nhược Nhược chạy đến bệnh viện dựa vào trên giường bệnh khóc lóc làm cho tức
giận đến mức đau đầu chóng mặt!
“Ai cho cô vào đây?!” Mẹ Tiêu
cũng không thèm quan tâm đến phép xã giao cơ bản nhất, chỉ vào mũi cô
nói, “Cút cho tôi, cô là đồ sao chổi mau cút đi chỗ khác! Đừng đến rước
tai họa cho con trai của tôi!”
Dương Nhược Nhược đỡ bụng, sợ hãi nhìn mẹ Tiêu: “Dì ơi, con thật sự yêu Tiêu Văn, con còn đang mang thai con của anh ấy……”
Mẹ Tiêu hừ một tiếng, liếc mắt nhìn bụng của Dương Nhược Nhược, đập thật
mạnh lên trên bàn: “Ai biết là của ai? Cút đi, ở đây không chào đón cô!”
Dương Nhược Nhược sợ tới mức sắc mặt đáng thương nhìn mẹ Tiêu, vừa bỏ chạy vừa bảo vệ bụng.
Khi đi tới cửa, cô nhìn thấy Diệp Trăn, cô ta đang dựa vào tường, khóe
miệng mỉm cười, bình tĩnh tao nhã, ánh mắt cao cao tại thượng, giống như là từ trên trời cao nhìn xuống dưới, “Dương tiểu thư, chúc mừng cô, tôi sẽ ly hôn với Tiêu Văn, cô cần phải nắm chắc cơ hội này thật tốt, tranh thủ để cho hai người thành đôi càng sớm càng tốt, tránh đi ra ngoài gây hoạ cho người khác.”
Dương Nhược Nhược vừa mừng vừa sợ: “Tiền
bối Diệp hiểu lầm rồi, tôi chỉ đơn thuần thích Tiêu Văn thôi chứ không
có ý gì khác, tôi không muốn phá hoại cô và Tiêu Văn……”
“Đừng, cô thích rác rưởi nhưng tôi không thích, ghê tởm nhìn một cái thôi cũng đã cảm thấy buồn nôn luôn rồi, rác rưởi hai người thành đôi thì mới là
xứng đôi vừa lứa.”
“……Tiền bối Diệp, tại sao cô lại xúc phạm người khác như vậy?”
“Cô mà cũng gọi là người?”
Dương Nhược Nhược xấu hổ, kìm nén sự tức giận, chớp mắt, nhìn thấy nơi xa có
người đang đi tới, là một bác sĩ và y tá, đi cùng còn có một người đàn
ông mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng đeo kính gọng bạc, khí chất của anh rất tốt, dịu dàng như ngọc, bộ dáng khi cẩn thận nghe bác sĩ nói chuyện thật là cực kỳ đẹp!
Dương Nhược Nhược vừa liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó là Tiêu Sách, em trai thứ năm của Tiêu Văn. Trước Tiêu
Văn, cô đã biết đến sự tồn tại của Tiêu Sách, cũng càng vừa ý anh hơn,
dù sao thì tuổi trẻ lại rất có năng lực, Tiêu Văn cũng không tồi, nhưng
lại lớn tuổi rồi, cũng không đẹp trai như Tiêu Sách, nhưng cô không có
cách nào để tiếp cận với anh, nên chỉ có thể tiếp cận với Tiêu Văn.
Bây giờ Tiêu Sách đến đây, cô gần như đỏ mặt muốn khóc ngay lập tức, lã chã chực khóc: “Tiền bối Diệp, tôi luôn luôn kính trọng cô, nhưng tại sao
cô lại muốn xúc phạm tôi hết lần này đến lần khác?”
Giọng nói của Dương Nhược Nhược không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho người bên kia đi
vào nghe thấy toàn bộ, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Diệp Trăn nhíu mày, dám gài bẫy cô? Cô không nói hai lời giơ tay lên cho cô ta một cái tát, Dương Nhược Nhược trực tiếp bị ngơ ngác, ôm mặt nhìn cô, dường như không thể tin Diệp Trăn lại dám đánh cô ta ở trước mặt nhiều người như
vậy? Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Trăn đã đổi tay tát thêm
một cái nữa!
Xung quanh có người thở vào, âm thanh yên tĩnh!
Khuôn mặt Diệp Trăn đầy sương lạnh, ngẩng đầu kiêu ngạo bất khả xâm phạm:
“Dương tiểu thư, xem ra gia đình cô đã không dạy cho cô lễ nghĩa và liêm sỉ. Được, như cô mong muốn, tôi sẽ ly hôn, xem cô mang thai con của
Tiêu Văn, tôi sẽ nhanh chóng ký thỏa thuận ly hôn với Tiêu Văn. Tôi sẽ
thành toàn cho hai người, cho các người một nhà ba người được đoàn tụ,
sẽ không để cho đứa con trong bụng cô còn chưa sinh ra đã mất cha! ”
Tiếng bàn tán xung quanh vang lên.
Diệp Trăn rất nổi tiếng, bởi vì đây là khu phòng bệnh cao cấp nên không có
nhiều người, đa số đều là bác sĩ, y tá và người nhà bệnh nhân, những
người có thể đến đây đều là người có năng lực, lập tức liền nhìn Dương
Nhược Nhược với ánh mắt không tốt.
Dương Nhược Nhược choáng váng, chuyện này khác xa với những gì cô tưởng!
Diệp Trăn này không ngờ lần trước đã tát cô hai cái, lần này vẫn còn muốn
tát tiếp! Cô liếc nhìn Tiêu Sách, phát hiện ánh mắt của người đàn ông
rất dịu dàng và ôn hòa, không nhìn cô giống như những người khác, đột
nhiên cô cảm thấy vui mừng.
“……Tôi đang mang thai, sao cô có thể đánh tôi?”
“Với tôi, giờ phút này cô chỉ là một người phụ nữ đã phá hoại hôn nhân và
cướp chồng của tôi. Còn đứa con trong bụng của cô, tôi hy vọng nó sẽ
không biết những việc làm của mẹ nó và xấu hổ vì điều đó.”
Dương Nhược Nhược nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Sách đi đến bên cạnh Diệp Trăn, nhẹ nhàng đỡ cô: “Chị ba đừng tức giận, tôi đỡ chị qua bên kia nghỉ ngơi.”
Diệp Trăn đẩy Tiêu Sách ra, liếc nhìn anh một cái, cười nói: “Cảm ơn cậu năm, tôi không sao.”
Dương Nhược Nhược chớp mắt, đột nhiên ôm bụng hét to lên, “Không ổn, đau quá, cứu mạng, cứu tôi, tôi đau bụng! Đau quá! Con của tôi……”
Cô quay sang Tiêu Sách, ánh mắt Tiêu Sách ngày càng sâu, không thể nhìn thấy
cái nhíu mày, tránh sang một bên cũng không thèm nhìn tới, tùy ý để cho
Dương Nhược Nhược yếu ớt ngã xuống đất.
Diệp Trăn cười lạnh, đồ không biết xấu hổ như vậy, không thành đôi với Tiêu Văn thì thật đúng là đáng tiếc!
Các bác sĩ và y tá đều bị choáng váng trước cảnh tượng gay cấn này, trách
nhiệm cứu người và sự phản ứng của bọn họ đã khiến cho bọn họ nhanh
chóng hành động, lập tức thực hiện các biện pháp cứu người.
Mẹ
Tiêu nghe được động tĩnh thì ra ngoài xem thử, vừa nhìn thấy cảnh này
thì sắc mặt liền trở nên khó coi, Diệp Trăn khuyên bà: "Mẹ, mẹ đừng tức
giận, tốt xấu gì thì Dương tiểu thư cũng đang mang thai con của Tiêu
Văn, nếu như làm quá mức thì người ngoài sẽ nói Tiêu gia là người tàn
nhẫn, danh tiếng không tốt, nếu như Dương tiểu thư bị mất kiểm soát rồi
làm ầm ĩ mọi việc lên trở thành vấn đề lớn, truyền tới tai của ông nội,
ông nhất định sẽ càng thêm thất vọng về Tiêu Văn.”
Ông gần như có thể nói là nửa bầu trời của Tiêu gia, Tiêu Văn vốn đã không được ông
yêu thích, nên nếu như anh ta còn làm ra những chuyện đáng chê cười nữa
thì Tiêu Văn sẽ thật sự xong đời!
Mẹ Tiêu oán hận mắng vài câu,
nhờ bác sĩ hỗ trợ nâng Dương Nhược Nhược đến phòng bệnh, tất cả chi phí
đều do bà lo liệu, bởi vì Dương Nhược Nhược làm quá ầm ĩ nên rất nhiều
người đều chỉ chỉ trỏ trỏ, mặt mẹ Tiêu nóng muốn đau rát, đi theo Dương
Nhược Nhược đến phòng bệnh.
Nhất định phải dạy cho cô ta một bài học, con khốn này không biết xấu hổ còn không muốn mặt mũi! Chỗ nào cũng dám làm loạn!
Kế hoạch của Dương Nhược Nhược không thành công, nhìn Tiêu Sách dịu dàng
đỡ Diệp Trăn trở về phòng bệnh, cô cũng bị nâng đi, lại nhìn mẹ Tiêu
đang hung hăng nhìn cô chằm chằm, lập tức liền cảm thấy sau lưng lạnh
toát, trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, cô có hối hận thì cũng đã
muộn rồi.
Diệp Trăn vừa vào phòng bệnh đã đẩy Tiêu Sách ra, khẽ
cười nói: “Cậu năm thật là giỏi, lấy mất linh hồn của Dương tiểu thư
luôn rồi.”
Tiêu Sách nâng kính lên, càng thêm tinh anh tao nhã, anh đóng cửa lại, răng rắc một tiếng, khóa trái cửa.
Diệp Trăn cười như không cười liếc nhìn anh một cái.
Tiêu Sách bước đến gần cô, Diệp Trăn đảo mắt, tránh ra vài bước.
Anh cũng không để ý, ngồi xuống chiếc ghế trước giường bệnh, nhìn cô bằng
ánh mắt trong sáng: “Chị ba mới là giỏi, tối hôm qua chị đi, đến giờ tôi vẫn nhớ mãi không quên.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!