Có thể may mắn được tham quan viện bảo tàng với Diêm Lịch thì đây chắc
chắn là một may mắn lớn, những nhân vật lớn mà bình thường chỉ có thể
nhìn thấy trong tin tức thì giờ phút này lại xuất hiện một cách sống
động ở trước mặt bọn họ, nếu như truyền ra ngoài thì nhất định có thể
khiến cho nhóm cô ba cô sáu xung quanh phải khóc thét vì ghen tị!
Thậm chí còn có người bí mật lấy máy truyền tin ra muốn chụp lén Diêm Lịch,
nhưng ngay khi vừa mới lấy ra thì đã bị các vệ sĩ đi theo anh ngăn lại.
Diêm Lịch là một người đàn ông cực kỳ lạnh nhạt, anh không quan tâm lắm đến
những việc nhi nữ tình trường*, mà cũng không có quá nhiều vũ khí cổ
được khai quật trong lăng mộ của vị tướng quân này, chỉ có một số ít
kiếm, gươm, đao và súng, bởi vì thời đại xa xưa và bị chôn vùi dưới đất
lâu ngày nên những thứ này hoàn toàn không thể sử dụng được, hầu hết các đồ sắt đã hoen gỉ và xỉn màu. Nghe nói viện nghiên cứu đang mô phỏng
lại những loại vũ khí cổ này để tái hiện lại thời huy hoàng lúc đó,
nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa nhìn thấy thành phẩm.
Diêm gia đã
nghiên cứu rất kỹ về ngôi mộ của vị tướng này, nghe nói ngôi mộ của vị
tướng này hẳn là đã tồn tại hơn 400 năm, là vị tướng gây dựng lên Hạ
quốc.
Vị tướng khai quốc, người sẽ có quyền lực giống như Diêm
gia, tổ tiên của Diêm thành, nhưng những gì anh nhìn thấy ở đây lại là
tình yêu giữa một đôi trai gái.
Anh đứng trước một quầy triển
lãm, đích thân giám đốc viện bảo tàng đến giới thiệu với anh: “Đây là
giấy đăng ký kết hôn của tướng quân và phu nhân, nhưng vẫn chưa có ai
dịch được chính xác ý nghĩa của câu này, có lẽ ý nghĩa là của vĩnh kết
đồng tâm*, bách niên hảo hợp.”
*Vĩnh kết đồng tâm (Đầu bạc cùng già/ Đồng tâm kết mãi)
Diêm Lịch không quan tâm đến điều đó, sắc mặt của anh vẫn luôn cực kỳ lạnh
lùng và thờ ơ, người ngoài căn bản nhìn không ra rằng anh có hứng thú
hay không có hứng thú đối với những điều này.
Đột nhiên có một
người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng, đầu đội mũ sa cùng màu đi ra, đôi
tay nắm lại đặt ở trước bụng, giữ làn váy rồi chào theo lễ kiểu tiểu
thư, khuôn mặt ửng hồng có chút căng thẳng và ngại ngùng: “Tướng quân
Diêm Lịch, em tên là Lưu Vân San, là sinh viên đại học của đế quốc, em
biết ý nghĩa của những câu này, em hy vọng mình có được vinh hạnh để
giải đáp cho ngài.”
Người phụ trách sững sờ nhìn người phụ nữ, cô gái này cùng lắm cũng chỉ mới
ngoài hai mươi tuổi, dáng người cao gầy cân đối, ngoại hình khá xinh đẹp nhưng nhìn cách ăn mặc thì có thể đoán ra cô không phải là người xuất
thân từ danh gia vọng tộc mà có thể là một gia tộc hạng ba của đế quốc,
một tiểu thư con nhà danh giá trong một gia tộc nhỏ. Ông nhìn mắt Diêm
Lịch, ánh mắt Diêm Lịch lạnh nhạt không có một chút dao động nào, quản
lý nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho vệ sĩ, bảo bọn họ “mời” người phụ nữ không biết trời cao đất rộng này đi.
Ngay cả những người vẫn
luôn vây xem Diêm Lịch cũng đều nhìn về phía Lưu Vân San, trong mắt họ
có sự ngạc nhiên và kinh ngạc, mơ hồ còn có sự khinh thường, như thể
đang cười nhạo cô không biết trời cao đất rộng.
Lưu Vân San còn
tính là thông minh, cô lập tức nhận ra có người đến gần nhưng cô vẫn
đoan trang và lễ phép như cũ, nhẹ giọng nói nhỏ, bắt chước điệu bộ và
dáng vẻ của Diệp Trăn khi nói ra lời này: “Ý của câu này có nghĩa là:
hôn nhân của hai gia đình có dòng họ khác nhau, cùng nhau ký kết hôn ước và kết thành lương duyên là một mối quan hệ xứng đôi vừa lứa. Khi hoa
đào nở rộ là lúc nên duyên vợ chồng, ước cho con cháu mai sau nối dài
như dưa, con cháu đời đời làm ăn phát đạt từ đời này sang đời khác. Viết ước định từ đầu đến già lên trên giấy giống như một bài thơ được ghi
trên chiếc lá đỏ, một mối lương duyên được ghi lại trong phổ vịt của
quan. Chứng minh cho điều này.”
Cô là người phát triển miền não ở cấp thấp, khả năng ghi nhớ cũng không tồi, mặc dù lúc trước cô không
nghe rõ câu mà Diệp Trăn nói, hơn nữa sau một lúc thì câu nói kia cũng
chỉ còn lại mơ hồ trong đầu cô, nói ra nhất định sẽ gập ghềnh không hoa
mỹ, nhưng tiếng nói này là ngôn ngữ bản địa của thế kỷ Sao, mặc dù cô
chỉ mới nghe qua một lần nhưng cô đã thuộc lòng hoàn toàn, bây giờ lại
bắt chước Diệp Trăn nói ra, khiến cho vẻ ngoài bình thường của cô lập
tức trở nên rất thu hút, làm cho người ta bất giác muốn nhìn cô.
Quản lý kinh ngạc nhìn Lưu Vân San, những người xung quanh cũng kinh ngạc
nhìn cô, vệ sĩ muốn “mời” cô đi cũng dừng lại, có vẻ như mọi người đều
kinh ngạc vì không ngờ cô sẽ nói ra những lời như vậy.
Ngay cả
ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh của Diêm Lịch cuối cùng cũng chuyển đến trên người Lưu Vân San, nhìn cô từ trên cao xuống dưới, Lưu Vân San chỉ cảm
thấy trái tim đập thình thịch không ngừng, sắc mặt càng thêm ửng đỏ, sự
kích động và hưng phấn trong đáy mắt gần như muốn tràn ra bên ngoài, cô
cố gắng kiềm chế hết sức để không khiến mình làm ra chuyện xấu hổ.
Cô chào: “Tướng quân Diêm Lịch, xin ngài hãy tha thứ cho sự thất lễ của
em, ngài là thần tượng của đế quốc và cũng là thần tượng của em, chỉ vì
em muốn nhanh chóng trả lời câu hỏi của ngài, thưa tướng quân.”
Ánh mắt Diêm Lịch khẽ nhúc nhích, lại nhìn về phía quầy triển lãm, giọng
nói lạnh lùng không một chút dao động: “Nếu như cô có thể nói được ý
nghĩa của câu này thì hẳn là cũng có thể biết được những chữ đó.”
Lưu Vân San hoảng sợ.
Người đàn ông đã quen với việc ra lệnh, giờ phút này, anh nói với một khí thế mãnh mẽ không hề cho người ta phản bác: “Hãy đọc lại một lần nữa cho
tôi nghe.”
Trong lòng Lưu Vân San đột nhiên sinh ra một loại
khủng hoảng, nhưng cô đã đi xa đến mức này rồi nên cũng không chấp nhận
được việc hối hận quay đầu lại, tuy rằng cô không phải là người tiến hóa miền não xuất sắc nhất nhưng cô vẫn thông minh, cô dừng một chút, nghĩ
rằng rất ít người biết được chữ cổ này, tất cả đều được cất giấu như là
tài sản của gia tộc, có rất ít người có thể thật sự hiểu được những ký
tự này chứ đừng nói là đọc một câu, ngay cả các nhà khảo cổ học cũng chỉ biết nửa chừng, nên nếu như cô có thật sự nói sai thì chỉ sợ cũng không ai có thể lên tiếng phản đối.
Cô nhanh chóng ổn định lại tinh
thần, cố gắng nhớ lại biểu cảm và cách nhấn mạnh của Diệp Trăn khi nói
ra những lời này, cực kỳ thong thả lặp lại những từ trên một lần, bởi vì phát âm một số từ quá khó nên cô đã đọc có chút không thành thạo, có
một số từ cô đã quên nên cũng mơ hồ cho qua đi, không thanh lịch và êm
tai giống như Diệp Trăn một chút nào.
Nhưng dù vậy thì cũng đủ để khiến cho người ta kinh ngạc, ánh mắt rực lửa nhìn Lưu Vân San.
Những người có thể đến tham quan viện bảo tàng đều là những người không lo
cơm ăn áo mặc, có cuộc sống ổn định, không có lo lắng, áp lực trong cuộc sống, lúc rảnh rỗi thì theo đuổi thú vui giải trí và hưởng thụ, cũng có thói quen đi theo trào lưu, bởi vì tầng lớp trên truy sùng nhân vật cổ
đại, di tích lịch sử cổ, còn người phía dưới sôi nổi noi theo nên bầu
không khí của toàn xã hội đều đang theo đuổi sự cổ xưa. Nhưng nền văn
minh của Hoa Hạ cổ quá thần bí và khan hiếm, ngay cả trong những cuộc
thảo luận thông thường cũng không thể nói một nói hai, trừ khi là một
gia tộc cực mạnh có nguồn gốc vững chắc, cho nên bây giờ Lưu Vân San
liền lập tức nhận được những ánh mắt quan tâm cực kỳ nhiệt tình!
Lưu Vân San không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ để ý xem tướng quân Diêm
Lịch sẽ nghĩ về cô như thế nào, nếu như Diêm Lịch nhìn cô với một con
mắt khác thì điều đó sẽ thật may mắn và hạnh phúc biết bao. Cô chỉ là
một người tiến hóa miền não cấp thấp, so với những người bình thường thì cô vẫn có lợi thế nhưng một khi cô bước vào một cơ sở giáo dục cao hơn, nơi tập trung những nhân tài ưu tú của toàn bộ đế quốc thì cô sẽ trở
thành người bất tài và bất tài nhất.
Lúc này, cô thậm chí còn
không nghĩ tới việc Diệp Trăn và người đàn ông béo kia có còn ở chỗ đó
hay không, nếu như bọn họ vạch trần cô ngay tại chỗ thì chỉ sợ kết cục
của cô sẽ rất khó coi, nhưng bây giờ cô chỉ có thể nhìn thấy Diêm Lịch.
Giống như tất cả các cô gái mơ mộng chuyện tình yêu, cô cũng từng ảo
tưởng về một câu chuyện tình yêu kinh tâm động phách* với Diêm Lịch. Bây giờ, cơ hội này đang đứng trước mặt cô, làm sao cô có thể không trân
trọng? Ngay cả khi những kết quả tồi tệ đó lóe lên trong đầu cô thì cũng lập tức bị cô phủi bỏ, cô chỉ muốn hiện tại chứ không muốn tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!