Diệp Trăn vẫn không biết mình đang bị điều tra, hơn nữa cô còn trở thành một tên tiểu nhân không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Về đến nhà, cô giao đồ vật cho Diệp Tiêu quản lý, sau đó chạy nhanh vào
phòng đọc lại một lần bản kế hoạch do Nguyên Khải và Diệp Tiêu viết lúc
trước rồi chỉ ra những điểm mà Nguyên Khải và Diệp Tiêu không để ý đến,
yêu cầu bọn họ tiếp tục viết cho đến khi hài lòng mới thôi.
Sau
đó cô nhớ đến lời Trương Béo nói, Trương Béo muốn hợp tác với cô, mà
tiền cô có được nhờ vào việc bán kỹ thuật thêu thùa thật sự cũng không
nhiều lắm, một khi kế hoạch được thực hiện thì cô sẽ phải tiêu tiền như
nước, chỉ có thiếu chứ không có đủ.
Trương Béo là thương nhân nên điều ông ta càng muốn nhiều hơn nữa vẫn chính là lợi ích, những thứ có
thể kiếm ra tiền, nếu như lần trước cô bán kỹ thuật thêu thì lần này cô
có thể làm thêm nhiều bài về phương diện này rồi để cho Trương Béo trực
tiếp độc quyền thêu, bởi vì cô không chỉ biết mỗi phương pháp thêu hai
mặt mà thêu thùa cũng cực kỳ phức tạp, có đến hàng chục phương pháp mũi
thêu nhẹ. Nếu như muốn kiếm tiền thì có thể lấy một lô hàng thêu chữ
thập trước, hoa văn và vải thêu cũng sẽ được làm tinh xảo hơn, chỉ dành
cho các phu nhân tiểu thư đi du ngoạn.
Bọn họ có thể theo đuổi
nghề thêu hai mặt của Trương gia, bây giờ cô có thể bắt tay vào làm, cô
nhất định sẽ không bỏ lỡ nó, nó sẽ trở nên thịnh hành trong một khoảng
thời gian nếu như nó được quản lý tốt.
Nghĩ vậy, cô liền lập tức
vẽ ra một bộ tranh thêu chữ thập, sau đó lại viết ra các thao tác cụ
thể, các yêu cầu về thêu và may vá, chuẩn bị giao nó cho ông chủ Trương
vào ngày hôm sau.
Diệp Trăn ở bên này đang nghĩ cách kiếm tiền,
còn ông chủ Trương ở bên kia thì lại nghe nói có người đến hỏi thăm Diệp Trăn vì chuyện này nhưng thật ra ông cũng không quá lo lắng, những
người biết ông mua kỹ thuật thêu hai mặt từ Diệp Trăn thật đúng là không có mấy người —— Nhân viên bán hàng tiếp tân lúc trước đã bị ông loại bỏ —— nếu như không cẩn thận tìm kiếm thì nhất định sẽ không biết Diệp
Trăn là một bảo bối lớn!
Nhưng đã yên ắng lâu như vậy rồi, rốt cuộc là ai lại đột nhiên đến điều tra Diệp Trăn?
Hôm nay ra ngoài đã xảy ra chuyện gì đó, Lưu Vân San da mặt dày kia còn dám tát vào mặt tên giả mập mạp (?)! Chờ đã…… Chẳng lẽ cô ta đã bị bại lộ
trong khoảng thời gian đó? Cho nên Diêm Lịch mới tra được đến chỗ Diệp
Trăn?
Cứ luôn như vậy, càng ngày Trương Béo càng cảm thấy rất có khả năng, sáng
sớm hôm sau khi nhìn thấy Diệp Trăn, ông liền nói chuyện này với cô,
Diệp Trăn nghe xong nhàn nhạt ừ một tiếng, không có phản ứng gì quá lớn, nếu như Diêm Lịch làm trễ hơn một chút thì cô sẽ ngạc nhiên. Cô giao
phương pháp thao tác thêu chữ thập mà cô đã viết hơn nửa đêm cho Trương
Béo, “Cũng giống như lần trước, lần này tôi muốn chuyển tất cả thành vật tư, tốt hơn hết là nên có một ít dược phẩm, được chứ?”
Trương
Béo cầm lấy những trang giấy mỏng cười ha hả, ông đã có thể hình dung ra rằng ông sẽ kiếm được rất nhiều tiền trong tương lai! Hơn nữa cái này
còn quý ở sự tinh xảo, hiếm có chứ không phải quý ở sự nhiều, lấy sự phổ biến của nền văn hóa cổ đại mà nói thì đây chính là một thỏa thuận mua
bán kiếm được không mất tiền.
“Tất cả?” Trương Béo cất tờ giấy
đi, nghiêm túc nói: “Diệp tiểu thư, bây giờ cô có năng lực, cô có thể
hoàn toàn thoát khỏi khu 69, nếu như cô muốn thì tôi có thể sử dụng các
mối quan hệ của mình để đưa cô đến khu 50. Mặc dù khu 50 không phải là
tốt nhất nhưng ít nhất thì vẫn tốt hơn khu 69, an ninh tốt hơn và đãi
ngộ cũng tốt hơn.”
Diệp Trăn cảm ơn ý tốt của Trương Béo, cô nói
mình muốn ở lại nơi này, tạm thời không có ý rời đi, sau đó hỏi ông:
“Nếu như tôi muốn chuyển tất cả thành vật tư cùng một lúc thì ông có thể lấy ra không?”
Trương Béo sửng sốt, tính toán lượng hàng tồn
kho, “Có thể, nhưng hàng hóa phải được chuyển từ nhà kho tổng. Cô muốn
rất nhiều vật tư cùng một lúc như vậy để làm gì? ”
Diệp Trăn nhíu mày, nói: “Nếu như tôi cần nhiều hơn thì ông có thể thu mua giúp tôi không?”
Trương gia có thể làm ra trạm vật phẩm thì chắc chắn trong nhà cũng có một
ngọn núi, đồng thời nhân mạch cũng rất rộng, vào nam ra bắc, dù sao thì
muốn bảo đảm sự lưu thông và đầy đủ của vật tư thì nhất định phải thu
mua vật tư ở khắp nơi, gia đình bọn họ chắc chắn sẽ không thể duy trì
cho một hoạt động lớn như vậy, một vài gia tộc lớn đã chiếm hết thiên
thời địa lợi nhân hòa cũng cần phải đem vật tư chuyển hóa thành tiền
tài.
Trương Béo suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ cô cần cái gì nhất?”
Diệp Trăn suy tư nói: “Quần áo chống lạnh và thuốc men, cũng như thức ăn có
thể làm no bụng, không cần tốt nhất nhưng cũng không phải là loại tồi tệ nhất. Mùa đông sắp tới rồi.”
Đến cùng với trời đông giá rét còn có thú dữ tấn công.
Diệp Trăn nhớ đến nguyện vọng của ký chủ, cô ấy hy vọng có thể bảo vệ người
nhà, hy vọng sẽ chờ được cho đến khi có sự công bằng, và tất nhiên cũng
hy vọng những người bình thường như bọn họ bị những người thượng lưu gọi là rác rưởi phế vật có thể ngoan cường sống sót, sự "công bằng" mà cô
hy vọng trước hết cần đạt được hòa bình và đoàn kết.
Trương Béo
không phải là người có thể quyết định mọi chuyện của Trương gia, huống
chi đây còn là một giao dịch lớn, sau khi Diệp Trăn rời đi, ông lập tức
liên lạc với anh cả Trương và nói cho ông ta biết ý đồ của Diệp Trăn,
“Số tiền giao dịch lần này còn nhiều hơn lần thêu hai mặt trước, vật tư
phải quy đổi sẽ tốn khoảng một phần năm lượng hàng tồn kho của chúng ta, cô ấy còn muốn lấy nhiều dược phẩm, anh, dược phẩm này vốn đã khan hiếm rồi, cho dù chúng ta có xuất động toàn lực thì cũng không chiếm được
bao nhiêu.”
Theo lý thuyết thì Diệp Trăn chính là một thiếu nữ
mười lăm tuổi, không biết là cô đã may mắn gặp phải văn hóa cổ đại gì
nữa, tốt xấu gì thì ông cũng là người mấy chục tuổi, đã chứng kiến vô số mưa gió, hẳn là ông nên cười cô không biết tự lượng sức mình khi nghe
Diệp Trăn nói một lời nào đó, tựa như lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng sau khi ở chung lâu rồi, nghe cô nói vài câu kỳ quái với giọng điệu bình thản
hoặc thậm chí là thờ ơ, ông không chỉ khiếp sợ mà còn bị chấn động.
Có lẽ vì cô biểu hiện quá bình tĩnh, không hồi hộp và kích động giống như
người bình thường khi gây dựng sự nghiệp nên ngược lại càng dễ làm cho
người tin phục hơn.
Có lẽ bọn họ cũng không biết trong lòng Diệp
Trăn cũng không có biên độ, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô làm
loại chuyện này, nhưng cô đã quen với việc mặt không biến sắc, huống chi còn ở trước mặt Trương Béo có quan hệ, quyền lợi vốn không bình đẳng
với cô, nên đương nhiên cô sẽ không lộ ra một chút sợ hãi nào mà ngược
lại còn phải cực kỳ tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!