Đây là một căn phòng rất bí mật, ngoại trừ một cái bàn và hai cái ghế
thì trên bàn còn có hai ly nước, trong phòng không có thứ gì khác, bộ
đàm cũng bị cắt hết, không có người tới nghe ngóng tin tức dù là bên
trong hay bên ngoài, nhưng trên bức tường kia có một khối pha lê trong
suốt có thể làm cho mọi người nhìn thấy rõ động tĩnh của người bên
trong.
Giờ phút này, đứng bên ngoài tấm kính kia chính là người
Diêm gia và hai anh em Trương gia cùng với người của nhà đấu giá Lý gia.
Diệp Trăn ngồi đối diện Diêm Lịch, nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn đang
cẩn thận mở《 Thiên Tự Văn 》ra, sau đó nhìn cô nói: “Mời.”
Diệp Trăn nhìn lướt qua mặt bàn, nói: “Có phải thiếu tướng quân muốn làm một thỏa thuận khác?”
Diêm Lịch ngước mắt, đôi mắt đen sâu thẳm như lốc xoáy nguy hiểm trong đêm giông bão táp: “Diệp tiểu thư, cô có ý gì?”
Diệp Trăn chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên có một loại nguy hiểm, cô bình
tĩnh lại, siết chặt ngón tay, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Diêm gia lấy được
137 văn tự, tôi hy vọng mình có vinh dự được giải đáp cho thiếu tướng
quân.”
Diêm Lịch đột nhiên bật dậy, vào lúc Diệp Trăn còn chưa
nhìn thấy rõ động tác của anh thì thân thể người đàn ông đã đè lại đây,
hai tay chống lên trên tay vịn của ghế, khuôn mặt lãnh khốc âm trầm tới
gần cô, khí thế đúc ra từ muôn vàn mưa gió có thể làm cho người ở trước
mặt anh lập tức khuất phục!
Sự thay đổi đột ngột của anh khiến cho Trương béo sợ gần chết: “Sao lại thế này? Thiếu tướng quân bắt nạt người thường sao?”
Anh cả Trương tát cho ông một cái: “Bình tĩnh!”
Ồn ào cái gì, cô gái đó thông minh hơn người em trai mập mạp của ông
nhiều, sao có thể dễ dàng đứt gánh? Huống chi thiếu tướng quân lại không ngốc, nhiều người nhìn như vậy, anh dám làm cái gì?
Thật ra Diêm Khai Thành cũng không tốt hơn Trương béo bao nhiêu, bởi vì ông chưa
từng nhìn thấy thiếu tướng quân nhà bọn họ đột nhiên tới gần một người
phụ nữ, lại còn tới gần như vậy, cho dù có nguyên nhân thì vẫn làm cho
người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Người của nhà đấu giá Lý gia đã
chuẩn bị xông vào cứu người bất cứ lúc nào, nếu như có chuyện gì xảy ra ở chỗ bọn họ thì sau này nói ra sẽ không hay chút nào.
Thân là đương sự nhưng Diệp Trăn còn bình tĩnh hơn bọn họ, cô không hô to gọi nhỏ mà chỉ ngửa ra sau dựa lưng vào ghế sô pha.
Giọng nói người đàn ông lạnh như băng: “Diệp tiểu thư, không nên tự cho là thông minh.”
Diệp Trăn nhìn người đàn ông đang ở gần trong gang tấc, nói: “Chẳng lẽ thiếu tướng quân không cần? Nếu như anh không cần thì hãy xem như tôi chưa
nói những lời vừa rồi.”
Diêm Lịch nhíu mày.
Diệp Trăn nói: “Thiếu tướng quân, mời anh lùi lại, tôi sẽ dạy trước cho anh một trăm chữ của 《 Thiên Tự Văn 》.”
Diêm Lịch nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của cô gái, quá gầy quá nhỏ, khuôn mặt kia
còn không lớn bằng lòng bàn tay của anh, cái cổ mảnh khảnh đến mức anh
có thể bẻ gãy cổ cô chỉ bằng một bàn tay!
Giờ phút này lại bình thản ung dung bảo anh lùi lại, làm cho anh quên đi những lời vừa mới nói……
Anh hơi híp mắt, đứng thẳng người ngồi trở về, khôi phục vẻ yên lặng vừa
rồi, như thể người nguy hiểm lúc trước không phải là anh.
“Mặc dù Diệp tiểu thư có duyên biết văn tự cổ đại nhưng có một số người rất nguy hiểm, cô không thể khống chế được.”
“Cảm ơn thiếu tướng quân dạy bảo.”
Diêm Lịch nhìn cô một cái, cô vẫn là bộ dáng yên tĩnh như cũ, khóe miệng hơi nhếch lên, không giống như đang cười mà giống như thói quen.
Anh đột nhiên đứng lên, đi đến phía trước gõ gõ cửa sổ.
Diêm Khai Thành cau mày, ra hiệu cho người mở cửa, “Lịch nhi?”
Diêm Lịch nói: “Cha, cha hãy đưa những trang giấy rách mà cha vừa lấy được cho con.”
Diêm Khai Thành lập tức liếc nhìn cô gái trẻ trong phòng, ngay cả hai anh em Trương béo cũng không khỏi nhìn về phía Diệp Trăn, cô vẫn duy trì bộ
dáng như lúc Diêm Lịch rời đi, ngồi yên tĩnh, cũng không nhìn về phía
bọn họ, chỉ là cảm giác được có người đang nhìn mình nên cô nghiêng đầu
qua, khẽ gật đầu với bọn họ.
Trương béo nói: “Diệp Trăn này đúng là dám đánh cược.”
Anh cả Trương nhíu mày, trong lòng lại có chút đoán được ý nghĩa về cách làm của Diệp Trăn.
Có lẽ là cô muốn xác nhận xem Diêm gia coi trọng chữ nghĩa hơn hay chỉ là
chữ viết trên trang giấy tàn tạ, bây giờ nhìn Diêm Lịch lựa chọn thì
chắc là cô đã có kết quả rồi.
Chẳng lẽ không phải là văn tự có thể nâng cao sự tiến hóa của con người mà là những từ riêng nào đó được tạo thành một câu?
Khi anh cả Trương đang miên man suy nghĩ thì Diêm Lịch đã ngồi trước mặt Diệp Trăn một lần nữa.
Diệp Trăn nhìn những trang giấy rách rời trước mặt, nhẹ giọng nói: “Tôi biết thiếu tướng quân cần, tôi cũng cần nhanh chóng lấy được một vạn mét
vuông kia, chỉ khi thực lực của thiếu tướng quân mạnh hơn thì tôi mới có thể thực hiện mục tiêu của mình nhanh hơn.”
Diêm Lịch nói: “Nếu như cô biết những từ trên thì hẳn là cô cũng biết ý nghĩa trong đó.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!