Tiểu thư Thẩm gia, Thẩm Lan là một tiểu thư xinh đẹp nổi tiếng ở đế đô,
mọi người có thể thường xuyên nhìn thấy cô ở trên các tờ báo, cô có xuất thân rất cao, là con gái dòng chính của chi thứ nhất Thẩm gia và là em
gái ruột Thẩm Khánh, chủ nhân tiếp theo của Thẩm gia, cô cũng là bạn
thân của công chúa nhỏ nhà đệ nhất phu nhân, cô có tấm lòng lương thiện, mỗi năm khi mùa đông đến, các phu nhân tiểu thư từ các gia đình quý tộc đều sẽ tổ chức đến khu dân tị nạn để phân phát lương thực và vật dụng
chống lạnh, các phương tiện truyền thông và tin tức đều dành rất nhiều
lời khen ngợi cho cô, các bạn học xung quanh Diệp Trăn đều mơ ước trở
thành một người như Thẩm Lan, không chỉ có gia thế tốt mà còn có tài hoa và thiên phú cực cao.
Diệp Trăn nhìn thấy Thẩm Lan trong một bộ
lễ phục cung đình trang nhã, cô ấy quả thực rất xinh đẹp, khuôn mặt dịu
dàng và mỹ lệ, cô ấy giống như tên của mình, huệ chất lan tâm (chỉ người cao nhã, thanh khiết..).
Một cậu bé bên cạnh cô cứ nhìn cô ấy chằm chằm, “Dường như cô ấy đang phát sáng.”
“Nghe nói đệ nhất phu nhân cố ý tìm mối hôn sự cho cô ấy, không biết tương lai cô ấy sẽ gả cho ai?”
“Chắc là thiếu tướng quân Diêm Lịch? Tôi đã xem qua ảnh quốc yến lúc trước,
Thẩm đại tiểu thư và thiếu tướng quân ở bên nhau mới là một cặp hoàn
hảo!”
“Thẩm Lan và Diêm Lịch? Không thể nào, lúc trước tôi cũng không nghe nói thiếu tướng quân và Thẩm Lan có quan hệ!”
“Đây là một vòng tròn, mấy nhân vật lớn đó cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, thật sự có thể cho ngươi biết cái gì?”
“……”
Hoạt động từ thiện này được tiến hành trong ba ngày, hầu hết người dân ở khu 69 đều sẽ đến, vì sợ sẽ xảy ra phiền phức nên chính phủ đã đặc biệt
tăng thêm nhiều cảnh sát đến giữ gìn trật tự, có lẽ đã từng trải qua
trường hợp này quá nhiều nên mặc dù thỉnh thoảng hiện trường sẽ có tranh chấp nhỏ trong sự hỗn loạn nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
Hôm nay cha Diệp được nghỉ việc nên đã bảo Diệp Trúc đến đây từ sáng sớm để lấy chỗ, Diệp Trăn nói bây giờ cô có thể kiếm tiền, nếu trong nhà không thiếu thức ăn thì có thể không cần đến, cha Diệp sợ nghèo nên lần này
dù Diệp Trăn có nói cái gì cũng không nghe, kiên quyết muốn đến đây,
Diệp Trăn chỉ có thể đi cùng ông, lúc này quảng trường rộng rãi đã chật
kín người, hàng chục người chờ xếp hàng quanh co uốn lượn, cãi cọ tạo
thành một đám ồn ào, ngay cả con hẻm phía trước quảng trường cũng chật
kín người.
Mãi đến khi vừa qua giờ trưa, cha Diệp lấy ra một ít
bánh bao hấp và nước mà ông đã chuẩn bị trước ở nhà cho Diệp Trăn và
Diệp Trúc, miễn cưỡng xoay xở qua bữa trưa.
Diệp Trăn vừa ăn vừa nhìn đồng hồ đếm ngược đã biến thành màu đỏ.
00: 29: 59
Diệp Trăn nhìn sân đài hình vuông, các cô gái thanh lịch tụ tập tán gẫu với
nhau, lấy Thẩm Lan dẫn đầu, cô ấy thướt tha đứng ở đó, đoan trang mà
xinh đẹp.
Các cô gái được bảo vệ bao quanh.
Nhóm người hầu đang phân phát thức ăn và quần áo mùa đông.
Tất cả những người nhận được đồ đều cúi đầu nói cảm ơn với Thẩm Lan, bọn họ cảm kích lòng tốt và sự hào phóng của cô, khiến cho mùa đông này trôi
qua dễ dàng hơn một chút.
Thẩm Lan mỉm cười, vẻ mặt điềm đạm.
Cha Diệp xoa xoa tay, vui vẻ nói: “Quả nhiên đến sớm có chỗ sẽ tốt hơn,
nhanh như vậy đã đến chúng ta rồi, năm ngoái chúng ta đến muộn nên phải ở lại qua đêm, ngày hôm sau mới được nhận đồ! Đúng rồi Tiểu Trúc, con đi
xem xem anh con đang làm gì, tại sao bây giờ còn chưa đến?”
Một
người bên cạnh phụ họa nói "còn không phải sao", năm ngoái bọn họ cũng
tới muộn nên đến ngày thứ ba mới được nhận đồ ăn, thật may cho bọn họ là vẫn còn một chặng đường dài để đi, bọn họ còn trộm lén lau nước mắt!
Lần này bọn họ đã học được cách khôn ngoan, trời còn chưa sáng đã tới
rồi, nhưng vẫn có những người còn đến sớm hơn bọn họ, cho nên mới dẫn
tới việc xếp hàng như hiện tại. Sau khi bày tỏ cảm xúc xong thì lại nói
cảm ơn Thẩm đại tiểu thư có tấm lòng nhân ái mỗi năm đều tới đưa lương
thực, nếu không thì mùa đông này sẽ càng khó khăn hơn.
Cha Diệp đáp lại vài câu rồi giục Diệp Trúc đi nhanh.
Diệp Trúc thở dài một hơi, đang chuẩn bị rời đi thì Diệp Trăn đột nhiên đè
bả vai Diệp Trúc, Diệp Trúc khó hiểu ngẩng đầu nói: “Chị hai?”
Diệp Trăn mặt không cảm xúc ôm bụng, “Đau bụng.”
Diệp Trúc lập tức lo lắng nói: “…… Chị hai? Chị lại bị ốm à?”
Cha Diệp vẫn đang đếm số người phía trước, khi nào mới đến lượt bọn họ?
Diệp Trúc đã bị làm cho hoảng sợ nói: “Sao chị lại bị bệnh? Chị đau ở
đâu? Có khó chịu không?”
Không phải vừa rồi vẫn tốt à?
Diệp Trăn gật đầu, cô không biết là do trưa quá nắng hay là do cô thật sự
đau đớn, trên trán cô lấm tấm mồ hôi như hạt đậu, sắc mặt cũng trở nên
tái nhợt: “Cha, con đau bụng, con muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Cha
Diệp nhìn phía trước, nói: “Trăn Trăn đừng sợ, cha sẽ để Tiểu Trúc đưa
con về trước, chờ nhận đồ ăn xong là có thể nấu cho con những món ăn
ngon!”
Diệp Trúc hiểu chuyện nói: “Cha đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc chị thật tốt.”
Diệp Trăn cau mày, giọng nói suy yếu: “Nhưng con không thể tự đi được…… Cha?”
Trong lòng cha Diệp do dự, nhưng dù sao ông cũng lo lắng cho con mình, những
người xếp hàng xung quanh bọn họ đã sớm nhìn ra ở đây có gì đó không ổn, có người quen vừa nhìn thấy tình hình thì liền lập tức nói: “Lão Diệp,
ông cứ đưa con gái ông về nhà trước đi, chỗ này cách nhà ông không xa,
ông mau chạy về đi, chúng tôi sẽ giữ chỗ cho ông.”
Một người khác nói: “Đúng vậy, nhìn con gái ông đau đến nỗi mặt trắng bệch rồi kìa,
thật sự đừng xảy ra chuyện gì, thân thể mới là quan trọng nhất.”
Cha Diệp lập tức đồng ý, làm phiền bọn họ giúp đỡ giữ vị trí cho ông, ông
đưa con gái về nhà trước, ông vừa ngồi xổm xuống để cho Diệp Trăn nằm
trên lưng mình vừa nói với Diệp Trúc: “Tiểu Trúc, cha đưa chị hai con về nhà, con ngoan ngoãn ở chỗ này chờ cha trở lại có được không?”
Diệp Trúc ngoan ngoãn đáp: “Được ạ.”
Diệp Trăn nói: “Cha, con muốn Diệp Trúc ở nhà chăm sóc con.”
Diệp Trăn không nhìn những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, cô duỗi tay kéo Diệp
Trúc, Diệp Trúc nhìn cha mình, cha cậu tỏ vẻ bất đắc dĩ, về hết thì về
hết, cùng lắm thì xếp lại hàng khác, cứ từ từ.
Diệp Trúc: “……”
Một nhà ba người vội vã trở về, tuy cha Diệp nói che chở con gái nhưng
trong lòng ông vẫn rất sốt ruột, cõng Diệp Trăn chạy một đường như điên, vốn dĩ công việc của ông là bán sức lao động tay chân, hơn nữa trong
khoảng thời gian này được ăn no, có sức lực, cõng Diệp Trăn ba bốn mươi
cân ở trên lưng chạy làm cho Diệp Trúc ở phía sau gần như không đuổi
kịp!
Cô không chỉ đau bụng mà dạ dày của cô cũng bắt đầu đau.
Nhưng cô không bảo ông dừng lại, cô vỗ vỗ cha Diệp nói: "Cha, cha đến cửa hàng vật phẩm mua thuốc trước đi."
Cha Diệp chỉ có thể rẽ sang một hướng khác để đi đến trạm vật phẩm.
Diệp Trăn, Diệp Trúc và cha Diệp vừa đến cửa trạm vật phẩm thì đột nhiên
nghe thấy một tiếng gầm đinh tai nhức óc, tiếng gầm điên cuồng và táo
bạo, như thể từ chân trời rơi xuống, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu rung
chuyển, nóc nhà rơm bắt đầu run rẩy, cỏ khô rơi xuống……
Toàn bộ đường phố yên tĩnh, nhưng trong một chớp mắt đã có người lập tức hô to: "Là dã thú tập kích, là dã thú tập kích ——!"
“Chạy đi! Chạy đi! Dã thú ập tới!”
“Mẹ nó, mau đến nơi ẩn nấp!”
“Nhanh lên!”
Mặt đường vốn phân tán lộn xộn và sa sút lập tức được thay thế bằng sự
hoảng loạn, mọi người bỏ chạy tán loạn, chỉ lo chạy trốn! Không ai nghĩ
đến việc phản kháng và cũng không có ai đứng lên phản kháng.
Cha
Diệp cũng bị chấn động, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, muốn cõng Diệp Trăn đi đến nơi ẩn nấp, Diệp Trăn dùng một tay nắm lấy mái hiên của trạm vật phẩm, nói: “Cha, cho con xuống.”
Diệp Trúc đã sợ đến mức co rúm lại bên chân cha Diệp, một lời cũng không nói ra được.
Cha Diệp sốt ruột đến mức nổi giận: “Trăn Trăn đừng ầm ĩ, chúng ta sẽ lập
tức đi đến nơi trú ẩn, còn anh của con nữa, mới sáng sớm đã không thấy
người cũng không biết là chạy đi đâu! Nhanh lên, đi chậm thì sẽ không
còn chỗ cho chúng ta!”
Nhưng khi ông đang nói thì có mấy người
toàn thân đều là máu từ trên đường lớn xa xa chạy đến đây, sắc mặt bọn
họ cứng đờ, chỉ biết liều mạng chạy về phía trước, trong miệng không
ngừng kêu gào, sự sợ hãi về cái chết trước mắt làm lòng người khiếp sợ.
—— đi theo sau những người này là một đám nhện cao chừng hai mét!
Chi chít, không nhìn thấy đầu.
Không chỉ có nhện mà còn có một số giống loài chưa từng thấy trước đây, thân hình khổng lồ, răng nanh hung ác.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trăn nhìn thấy sinh vật tiến hóa, mặc dù lúc trước cô đã xem qua vô số lần trong sách nhưng cũng không chấn động như khi
được tận mắt nhìn thấy. Chúng nó vừa cao vừa lớn, tám cái chân duỗi ra
trườn bò cực nhanh, đồng thời còn cực kỳ cứng rắn, sức lực bình thường
căn bản không thể đối phó với bọn nó, người thường căn bản không làm gì
được nó!
Một người trong đó đột nhiên hoảng sợ ngã xuống, bị con
nhện phía sau đuổi kịp, tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng vang vọng khắp
đường phố đều có thể nghe thấy……
Diệp Trúc trốn sau lưng cha Diệp run bần bật.
Cha Diệp rùng mình, một tay cầm Diệp Trăn một tay cầm Diệp Trúc, ông nhìn
trái nhìn phải rồi kéo bọn họ cùng nhau trốn vào trạm vật phẩm với rất
nhiều người, cho dù có người ngăn cản cũng không ngăn được —— đây là
ngôi nhà tốt nhất và chắc nhất trong vùng lân cận, cũng là một tòa nhà
cao tầng hiếm có —— bọn họ leo lên tầng ba, nhìn bụi mù mịt nổi lên bốn
phía ở nơi xa, kèm theo đó là những con thú dữ hung mãnh truy kích, máu
me làm cho người ta sợ hãi, con người chỉ có thể trốn chạy!
Không có ai phản kháng cũng không có ai dám đấu tranh, chỉ cần chậm hơn một
bước, chỉ cần do dự một chút là bạn sẽ trở thành thức ăn trong miệng dã
thú.
Nhà cửa bị phá hủy, sinh mệnh bị chà đạp.
Thân thể rách nát, phần còn lại của chân tay đã bị đứt lìa cùng với máu.
Địa ngục trần gian.
Khi có một con nhện vung chân đi qua, ngôi nhà bằng đá cứng sụp đổ ầm ầm.
Diệp Trăn trơ mắt nhìn cảnh này, cả người lạnh lẽo.
Những người may mắn tránh được một kiếp trốn ở chỗ này đang lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi.
Cha Diệp che mắt Diệp Trúc lại để cậu không nhìn thấy, Diệp Trúc đang khóc
nhưng phải che miệng lại không cho chính mình khóc thành tiếng. Cha Diệp lòng đầy nôn nóng, lo lắng không biết Diệp Tiêu đang ở phương nào.
Căn nhà đột nhiên rung chuyển, một đôi mắt thật lớn xuất hiện trong cửa sổ ——
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!