Tin tức quân lính riêng của thiếu tướng quân Diêm Lịch đến đây mang Diệp Tiêu và Nguyên Khải đi đã lan truyền ra khắp khu 69, mọi người sôi nổi
suy đoán về lý do, có người chờ mong có người lo lắng, nghĩ về điều đó,
ngay cả việc cũng không làm nổi nữa.
Diệp Trăn ngồi trên một tảng đá nhỏ, trên đầu gối là sách giáo khoa, sau khi giáo viên giảng một lúc thì để cho bọn họ tự mình làm bài tập, nhà cửa đang được xây dựng lại
nên các giáo viên của trường cũng đang tổ chức lại việc học ở trên bãi
đất trống xung quanh nơi tránh nạn, lớp học ngoài trời không có bàn ghế
nên bọn họ chỉ có thể di chuyển tảng đá gần đó để ngồi và đặt sách vở,
tấm bảng đen dạy học là do Diệp Tiêu mang theo người đào ra từ trong
đống đổ nát của trường học, đã bị vỡ thành nhiều mảnh, hình dạng lớn nhỏ khác nhau, đã được sửa lại và cắt gọt, vừa đủ cho hai lớp lớn và nhỏ
dùng tạm thời.
Trên mặt đất ngoài trời, Nguyên Khải còn đặc biệt
cho người di chuyển những tảng đá để bao quanh một bức tường cao nửa
người, miễn cưỡng có thể ngăn gió mùa đông ngày càng lạnh, mấy ngày nay
mùa đông đang đến gần, những bông tuyết nhỏ chỉ rơi vào ban đêm, ban
ngày ngừng lại, chờ thêm mấy ngày nữa tuyết rơi dày đặc, nơi này có thể
không ở lại được nữa, mọi người chỉ có thể chen chúc nhau trong nơi
tránh nạn, thiếu cái gì chứ không thể thiếu giáo dục.
Vào lúc
này, các bạn học xung quanh Diệp Trăn cũng bắt đầu xì xầm bàn tán, hâm
mộ Diệp Tiêu và Nguyên Khải có cơ hội được gặp mặt trực tiếp thiếu tướng quân, bởi vì thiếu tướng quân là anh hùng mạnh nhất trong mắt bọn họ,
anh có thể xua đuổi dã thú, có thể chống lại kẻ thù bên ngoài, anh chính là chiến thần mà bọn họ đều ao ước trở thành!
Có cô gái đột nhiên tới hỏi cô: “Diệp Trăn, tại sao thiếu tướng quân lại tìm anh trai cậu?”
Diệp Trăn nói: “Không biết.”
Cô rất thất vọng: “À.”
Nghĩ nghĩ, sau đó lại nói: “Hy vọng sẽ không có chuyện gì.”
Lý Toa không giống những người khác, anh hùng của cô không phải là thiếu tướng quân mà là Diệp Tiêu.
Khi dã thú tập kích, cha cô đang xếp hàng ở quảng trường nhận vật tư, mẹ ở
nhà nấu canh rau dại, bọn họ chuẩn bị mang đi để cùng ăn với cha, ở bên
nhau nhận vật tư về nhà, nhưng mà còn chưa đi đến cửa thì đã nghe thấy
tiếng khóc kêu truyền đến từ nơi xa, dã thú vào thành! Mẹ kéo cô hoảng
loạn chạy trốn, nhưng chưa đi được xa thì đã bị vách đá bay tới chặn
dưới chân, cô nhìn mẹ ngã vào trong vũng máu, cô bị dọa choáng váng,
nhìn những người xung quanh hoảng loạn chạy trốn, tiếng cầu cứu của cô
bị bao phủ bởi tiếng gào khóc hoảng sợ.
Là Diệp Tiêu, chàng trai
gầy gò nhưng lại mạnh mẽ đó, anh hét lên một tiếng, kêu gọi mọi người
nâng tảng đá mà cô không thể di chuyển dù chỉ là một phần, cô nhìn anh
cứu mẹ mình, nhìn anh xuyên qua đám đông và nghe thấy anh hét lên một
tiếng khàn khàn, nhìn anh dẫn dắt càng nhiều người giúp đỡ thêm nhiều
người gặp khó khăn....
Anh có thể không mạnh mẽ như thiếu tướng quân nhưng anh lại là anh hùng thực sự trong lòng cô.
Chờ đến khi tan học buổi sáng, Diệp Trăn và Diệp Trúc cùng nhau trở về nơi
tránh nạn, cầm bát đũa xếp hàng đi nhận cơm, cha Diệp đi làm ở bên
ngoài, Diệp Tiêu và Nguyên Khải bị gọi đi vẫn còn chưa trở về, thỉnh
thoảng sẽ có người đến đây nói chuyện với chị em bọn họ, thuận tiện hỏi
một câu “Người anh em Diệp” và “Anh Khải” đã về chưa?
Diệp Trăn lắc đầu nói chưa, bọn họ bừng tỉnh “Ồ” một tiếng, nói giống như Lý Toa: “Hy vọng sẽ không có chuyện gì.”
Lại có người nói: “Nhất định không có việc gì đâu, người anh em Diệp và anh Khải đã làm việc tốt, cấp trên nhất định muốn khen thưởng bọn họ!”
“Đúng vậy, chúng ta không phạm pháp thì có thể xảy ra chuyện gì?”
Diệp Trúc nghe, lắc lắc tay Diệp Trăn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lo lắng nói: “Chị hai, khi nào thì anh về?”
Diệp Trăn nói: “Chắc là nhanh thôi.”
Diệp Trúc vui vẻ nói: “Vậy chúng ta đợi anh về rồi cùng nhau ăn cơm nha chị, gần đây anh rất vất vả, em muốn cho anh ấy một nửa bánh màn thầu!”
Diệp Trăn cười cười xoa đầu cậu: “Được.”
Tuy nhiên rất lâu sau bữa trưa thì Diệp Tiêu và Nguyên Khải mới trở về,
Diệp Trúc đợi cả buổi chiều cũng không thấy bóng người, cuối cùng chỉ có thể ôm cơm canh nguội lạnh ăn màn thầu, thừa một cái giấu ở trong quần
áo, dự tính cho anh trai ăn thêm vào buổi chiều, cái đầu nhỏ của cậu đã
dành cả buổi trưa để tối đa hóa giá trị có thể ăn được của một bánh màn
thầu, cuối cùng mới nắm tay Diệp Trăn đi đến lớp.
Sau giờ học buổi chiều, một đàn em của Nguyên Khải đến nói rằng Diệp Tiêu và Nguyên Khải đang tìm cô.
Diệp Trăn: “Bọn họ về lúc nào?”
“Vừa mới về, bây giờ đang ở trước sân thi đấu.”
Diệp Trăn gật đầu, ôm sách rời đi.
Sau một tháng dọn dẹp, sân thi đấu đã được xây dựng lại, chỉ là nó không
còn dùng cho thi đấu nữa mà thay vào đó là càng có nhiều người tự giác
đến đây tập luyện, nhưng hầu hết là vào sáng sớm hay chiều tối khi không có việc gì để làm, còn ban ngày bọn họ phải làm việc nên không có thời
gian đến đây tập luyện, đương nhiên giờ này không có ai ở đây.
Khi Diệp Trăn đến, cô thấy Diệp Tiêu và Nguyên Khải đang ngồi xổm nói
chuyện trên tảng đá, nhưng sau hơn một tháng, khuôn mặt của bọn họ không còn non nớt giống như trước, bọn họ thành thục và trưởng thành hơn rất
nhiều, có tinh thần can đảm và hy vọng, khí chất cả người bừng tỉnh rực
rỡ trở nên chói mắt.
Nguyên Khải nói, thiếu tướng quân tìm bọn họ là đại diện cho đế quốc đến khen ngợi và tặng bọn họ một khoản tiền,
bọn họ thương lượng lấy một phần tiền để bổ sung thêm một số nguồn cung
cấp thực phẩm, giữ lại một phần để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nhưng Diệp Tiêu lại nói anh cảm thấy mục đích thiếu tướng quân tìm bọn
họ nhất định không đơn giản, cho dù là khen ngợi bọn họ thì cũng không
cần thiếu tướng quân phải tự mình ra mặt, anh đích thân đến nhất định là có nguyên nhân khác. Nguyên Khải nói chẳng lẽ là do bọn họ làm quá tốt?
Không chừng là vậy, thói quen tự quét tuyết trước cửa, khối đại đoàn kết
giống như bây giờ cũng đủ khiến cho rất nhiều người coi trọng.
Như vậy, người lãnh đạo kêu gọi bọn họ tự nhiên cũng không bình thường.
Diệp Trăn nói: “Chúng ta chỉ muốn một cuộc sống tốt hơn và bảo vệ quê hương
của mình, chúng ta không làm gì sai cả. Chỉ cần chúng ta không đòi cách
mạng thì đế quốc sẽ không quan tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!