Nhưng mà ba ngày sau, Thẩm Lan lại đến khu 69, suýt nữa cô đã không nhận ra nơi này.
Khắp mặt đất đều là những ngôi nhà đổ nát xen lẫn mùi cháy khét không biết
tên, mặt đất thấm đẫm máu tươi ướt át, váy cô mặc quá dài nên cần phải
dùng tay giữ lấy thì mới không bị dính máu trên mặt đất. Mỗi lần vô tình đi qua một đống phế tích thì có thể nhìn thấy chân người bị đè nặng
dưới tảng đá, mặc cho việc có binh lính tìm kiếm người sống sót, thu dọn xác dã thú, nhưng trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể thu dọn
sạch sẽ hoàn toàn, thương vong quá nhiều, thỉnh thoảng còn có thể tìm
thấy một người sống vẫn đang hô hấp dưới một đống thi thể.
Trên
mặt đường cũng có không ít người sống sót, quần áo bọn họ dính vết máu,
ánh mắt đờ đẫn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, trong miệng lẩm bẩm
cái gì đó……
Cô cố gắng chịu đựng cơn quặn thắt trong dạ dày để không nôn ra ngoài.
Cô nghĩ đến những người chị em của mình, bọn họ sợ hãi trước những gì đã
xảy ra ở khu 69, bây giờ cho dù có thế nào thì bọn họ cũng không chịu ra ngoài, bọn họ nói nơi này quá đáng sợ, người dân ở đây bẩn thỉu và hôi
hám, ngu ngốc thiếu hiểu biết, thứ duy nhất có được chính là nghèo nàn
và lạc hậu, từ nay về sau, cuộc tấn công của dã thú có thể làm cho bọn
họ né xa nơi này ra ba thước, không bao giờ muốn đặt chân đến nửa bước.
Vốn dĩ người nhà cũng không đồng ý cho cô đến đây vào lúc này, thứ nhất là
nơi này mới trải qua thảm hoạ, tình huống hỗn loạn dễ xảy ra chuyện; thứ hai là người bình thường không có năng lực, sau khi trải qua thảm hoạ
này, bọn họ chỉ có thể cứu trợ để vượt qua mùa đông, mặc dù bọn họ có
thể đưa một số đồ tiếp tế đến nhưng lần này lại có hơn hai trăm vạn dân
chúng đang chịu khổ, bọn họ thật sự không dư dả nhiều tiền như vậy; thứ
ba là sau thảm hoạ sẽ rất dễ sinh ra các loại bệnh biến, vào thời điểm
này, người đến cũng không nên là cô.
Thẩm Lan là con dòng chính
của Thẩm gia, là viên ngọc quý trên tay Thẩm gia, là một người tiến hóa
não hiếm có, lúc này cô không nên mạo hiểm vì một số người và việc không liên quan, không xứng đáng. Cô phải luôn cầu xin mãi, còn nói tướng
quân Diêm Lịch cũng đến đây nên tuyệt đối sẽ không có việc gì, lúc đó
gia đình mới miễn cưỡng đồng ý, bảo cô làm xong thì nhanh chóng trở về.
Khu 69 đã thay đổi, nhưng Thẩm Lan cũng không khác gì ba ngày trước, cô vẫn xinh đẹp tao nhã, mặc một bộ váy dài thướt tha, cô vẫn là tồn tại chói
lọi nhất trong đám người dọc đường.
Cô nhíu mày, ánh mắt lo lắng, đó là lòng trắc ẩn của một con người nhân từ.
“Không ngờ lần này dã thú tấn công lại nghiêm trọng như vậy, dã thú hung dữ và ngọn lửa cuồng nộ đã trực tiếp phá hủy nơi này.” Cô không khỏi lo lắng, “Thiếu tướng quân, đã thống kê được số người thương vong chưa? Có lẽ
đây là lần dã thú tấn công nghiêm trọng nhất trong mười mấy năm qua của
đế quốc, sau khi trải qua thảm cảnh như vậy cũng không biết có bao nhiêu gia đình sẽ nhà tan cửa nát, vợ con ly tán, người đầu bạc tiễn kẻ đầu
xanh……”
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, một người đàn ông
trong bộ quân phục đen, anh cao lớn đẹp trai, khi đôi mắt đen di chuyển
tựa như sương lạnh tháng chạp, lại tựa như lưỡi kiếm sắc bén, tỏa ra khí thế lẫm liệt! Có một người đàn ông với khí thế mạnh mẽ như vậy đi ở khu 69 hoang tàn đổ nát này lại càng khiến cho anh giống như một nhân vật
trời sinh, không ai địch nổi!
Mỗi bước anh đi đều như được đo đạc trước, không nhanh không chậm, có sự thận trọng thuộc về một người lính.
Diêm Lịch nói: “Là những con thú hoang dã đã hủy hoại nơi này, lửa lớn là do có người cố ý châm để ngăn cản bước chân của dã thú, nếu như không có
ngọn lửa này thì cuộc tấn công sẽ lan rộng ít nhất đến khu 50.”
Thẩm Lan sửng sốt, thật ra cô chưa từng nghĩ tới điều này, cô nghi ngờ nói:
“Hình như lúc trước em chưa bao giờ nghe thấy cách nói này?”
“Đúng vậy, tôi cũng chưa.” Diêm Lịch cũng hơi ngạc nhiên, anh không bao giờ
nghĩ rằng những người bình thường này sẽ ngăn cản cuộc tấn công của dã
thú bằng cách đốt cháy quê hương duy nhất của bọn họ, mấy lần trước bị
dã thú công kích, những người này chỉ biết hoảng loạn chạy trốn, cái gì
cũng không dám không màng mà chỉ muốn giữ được một cái mạng cho chính
mình, nhát gan rụt rè rất khác với lần này, anh đã tận mắt chứng kiến
sự quyết đoán và dũng cảm hiếm có ở những con người bình thường này.
Anh chợt nghĩ đến cô gái đứng trên tường ném cây đuốc, ngũ quan vô cùng bình thường của cô càng sáng hơn trong ánh lửa rực rỡ.
Thẩm Lan nói: “Vậy cũng tốt, mặc dù mất nhà mất cửa nhưng lại bảo vệ được
nhiều sinh mạng hơn, còn sống là còn có thể xây dựng lại quê hương. Chờ
lần này em trở về sẽ cầu xin gia tộc gửi thêm một ít lương thực đến đây, hy vọng có thể góp một phần sức lực nhỏ nhoi.”
Diêm Lịch ừ nhạt một tiếng.
Thẩm Lan không khỏi nhìn sườn mặt hoàn mỹ lạnh lùng giống như tượng băng của anh, người đàn ông tựa như cảm nhận được điều gì nên nghiêng đầu nhìn
cô, cô mím môi cười, tự nhiên hào phóng nâng làn váy đi bên cạnh anh.
Diêm Lịch dời mắt, ánh mắt nhìn về nơi xa, đột nhiên nhìn thấy cô gái nhỏ
gầy trong đám người, cô vẫn mặc đồ đen như cũ, khuôn mặt trắng như sứ có những vết thương do chạy trốn, đế giày còn dính vết máu khô, mặc dù đã
trải qua thảm hoạ như thế nhưng đôi mắt của cô lại càng đen càng sáng,
trước sau vẫn bình tĩnh như như tia nắng ban mai của ánh sáng mặt trời.
Giờ phút này cô đang nhìn thẳng anh, không né không tránh, không vui mừng
cũng không căng thẳng tránh né, chỉ đơn giản là từ trong đám người nhìn
qua, anh là tướng quân, cô là nạn dân.
Thẩm Lan phát hiện Diêm
Lịch vẫn luôn nhìn những người bình thường đang vây xem ở nơi xa, phát
hiện nơi đó có người già người trẻ, trên người đều là dấu vết trải qua
tang thương nghèo nàn của thảm họa, bọn họ đang đứng quan sát từ xa,
ngay cả đến gần một bước cũng không dám chứ đừng nói là lớn tiếng ồn ào, ngoại trừ tiếng khóc thút thít và kêu rên thì khung cảnh dọc đường yên
tĩnh đến lạ thường.
Diêm Lịch nói: “Nếu không có việc gì thì Thẩm tiểu thư hãy đi xử lý chuyện của cô trước đi.”
Thẩm Lan ngẩn người, nhìn sườn mặt lạnh băng của người đàn ông: “Đúng vậy,
em cũng nên đi làm việc, nơi này có quá nhiều người cần chúng ta giúp
đỡ.”
Diêm Lịch: “Ừ.”
Người hầu của cô nói: “Đại tiểu thư,
vật tư phát trên quảng trường đã được sắp xếp xong, có không ít dân
thường đã đến đó xếp hàng.”
Thẩm Lan ừ một tiếng, có chút buồn bã mất mát.
Cô tạm biệt Diêm Lịch, nhanh chóng bước đi.
Diêm Lịch híp mắt nhìn cô gái nhỏ gầy trong đám người.
Cuối cùng dạo bước rời đi.
……
Diệp Trúc kích động đến mức sắp điên rồi, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy
Diêm Lịch, chính anh là người đã mang đội quân từ trên trời đáp xuống để cứu bọn họ từ bên trong nước lửa; và đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy
Diêm Lịch ở khoảng cách gần như vậy, chỉ là bây giờ mọi cử động của anh
đều được vô số người theo dõi, sùng bái.
Cậu lắc tay Diệp Trăn:
“Chị hai, sau này em cũng muốn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ giống như thiếu tướng quân! Em có thể bảo vệ chị, bảo vệ anh và cha!”
Xung quanh có người cười cậu ngu ngốc, không phải ai cũng có thể trở thành
thiếu tướng quân, anh là người có não bộ tiến hóa và thân thể cũng là
người tiến hóa, anh có tư chất thông minh, đã gặp là không thể quên
được, từ lúc còn nhỏ đã bộc lộ tài năng mà người khác khó có thể sánh
kịp, nghe nói đội Lịch Phong mà anh thành lập đều sử dụng những máy bay
chiến đấu do anh tự tay thiết kế và sản xuất, khẩu súng laser gắn bên
hông có thể giết chết con nhện mặt đen chỉ trong một phát súng, não bộ
tiến hóa của anh nổi bật trong phương diện nghiên cứu máy móc, thân thể
tiến hóa lại càng bất phàm hơn, nghe nói anh đã từng bị ám sát một lần,
bị mấy chục người bao vây nhưng không chỉ phá vòng vây mà còn tự tay phá nát chiến cơ của đối phương! Loài nhện mặt đen có thể giết hại vô số
người bình thường như bọn họ căn bản không đáng nhắc đến trước mặt anh!
Anh không chỉ có sức lực mạnh mẽ mà tốc độ cũng cực kỳ nhanh nhẹn, năm
giác quan cũng cực kỳ nhạy bén, kết hợp với tốc độ phân tích siêu cao
của miền não, sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ của anh là bất khả chiến bại!
“Người anh em, cậu chỉ là một người bình thường thì làm sao có thể mạnh mẽ giống như thiếu tướng quân? Đừng mơ tưởng nữa!”
Bởi vì những lời này mà Diệp Trúc vẫn luôn rầu rĩ không vui, buồn lòng hồi
lâu: “Người bình thường không thể trở nên mạnh hơn ạ?”
Cha Diệp
không thể trả lời cậu, Diệp Tiêu cũng bị bối rối với vấn đề này, người
bình thường không thể trở nên mạnh mẽ hơn hay sao?
Diệp Trăn xoa đầu bẩn của em trai rồi nói: “Em có thể trở nên mạnh mẽ hơn.”
Diệp Trúc lập tức phấn khởi: “Thật sao? Chị hai, em có thể trở nên mạnh mẽ
hơn ạ? Em phải làm như thế nào mới có thể trở nên mạnh mẽ? Chị nói cho
em biết đi, em nhất định có thể làm được.”
Ngay cả Diệp Tiêu ở
một bên cũng vểnh tai lên nghe, nhìn Diệp Trăn, không biết tại sao mà
bây giờ anh có một loại tin tưởng mù quáng đối với Diệp Trăn, chỉ cần là lời cô nói thì anh có thể tin tưởng vô điều kiện tín, không hỏi lý do
tin tưởng cô.
Diệp Trăn cười cười, nói: “Lần sau có dã thú tấn
công, nếu như em có thể dũng cảm mang theo cha chạy trốn; nếu như em có
thể chạy thoát thân, không sợ hãi mà có thể xem em có tìm thấy địa hình
thuận lợi để tăng cơ hội sống sót hay không; liệu em có thể trốn thoát
thành công với bố hay không. Bước đầu tiên của em để trở nên mạnh mẽ hơn chính là thành công.”
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Trúc suy sụp, cái
hiểu cái không: “Chị hai, em muốn mạnh mẽ như thiếu tướng quân! Em không muốn chỉ biết chạy trốn……”
Diệp Trăn hơi mím môi, sự im lặng
khiến sống lưng Diệp Trúc phát lạnh, cậu siết chặt đôi tay nhỏ bé của
mình và rụt cổ lại, trốn sau lưng Diệp Tiêu.
Diệp Trăn nói: “Tiểu Trúc, em còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra ba ngày trước chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!