Tuy rằng lúc trước Lâm Phong mắng Tạ Dật Tiềm không có đầu óc, nhưng
hiện tại chủ thượng hỏi, Huyền Ảnh cũng không thể lặp lại nguyên văn
được. Hắn thậm chí nghĩ cũng không cần nghĩ, mở miệng liền đem sai lầm ôm hết tới trên người mình. "Báo cáo chủ thượng, là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, phá hỏng kế hoạch
của chủ thượng." Vừa nói, Huyền Ảnh vừa định quỳ xuống. Ai ngờ,
trước mắt hắn đột nhiên có một bàn tay vươn ra, năm ngón tay cảm giác
thon dài xuất hiện trước mắt, động tác của Huyền Ảnh nhất thời đình trệ. "Đừng quỳ nữa." Tạ Dật Tiềm nói, "Nói rõ ràng tiền căn hậu quả, bổn vương không phải tới để nghe ngươi nhận tội." Đã nói đến nước này, Huyền Ảnh tuy rằng còn muốn nhận tội, nhưng ngẩng đầu lên lại vô ý quét qua ánh mắt lạnh nhạt của Tạ Dật Tiềm, hắn mím môi
ngập ngừng: "Chủ thượng..." Trong lúc Huyền Ảnh trầm giọng thuật lại nguyên do từng việc một rõ ràng, sắc mặt của Tạ Dật Tiềm càng trở nên khó coi. "Cho nên đúng như lời của Hoàng Mị, ngay từ đầu, ngươi đã không chiếm được
một chút lợi ích nào từ chỗ của Lương Vương, càng đứng nói có thể có
được một chút tín nhiệm của hắn?" Nếu nói lúc trước là Hoàng Mị
thuật lại, Tạ Dật Tiềm còn có thể thôi miên bản thân rằng sự thật có lẽ
không phải là như vậy, nhưng bây giờ là Huyền Ảnh chính mồm nói ra... Không phải Tạ Dật Tiềm nghĩ không thoáng, chỉ là hắn vừa nghĩ đến tất cả
những việc hắn làm trong khoảng thời gian này đều vô dụng, thậm chí còn
hy sinh thuộc hạ tâm phúc không tồi của hắn, loại chênh lệch này thật sự khiến cho người ta không thoải mái.
Mắt Huyền Ảnh thấy tâm tình
của chủ thượng không tốt, trong lúc nhất thời cũng không dám hỏi gì
thêm, yên lặng rũ mắt, chỉ chờ bản thân Tạ Dật Tiềm bình tĩnh lại. Một lúc lâu trôi qua, Tạ Dật Tiềm cuối cùng cũng khôi phục lại từ khi bị đả kích, hắn nhìn thoáng qua Huyền Ảnh, lại một lần nữa đánh giá người từ
trên xuống dưới một lần, lúc này mới nói: "Một khi đã vậy, ngươi cũng
không nhất thiết phải lưu lại đó nữa." Chỉ đợt Tạ Dật Tiềm vừa
dứt lời, Huyền Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, kinh hoảng trong mắt còn chưa
kịp che giấu, nhưng Huyền Ảnh có thể nhìn thấy, chỉ có thể dám chắc từ
khuôn mặt của chủ thượng. Thật sự rất bẩn... Hoài nghi... Không nhất thiết phải lưu lại... Gương mặt của Huyền Ảnh nháy mắt tái nhợt, hắn thậm chí cũng không chờ Tạ Dật Tiềm kịp tiếp tục nói xong đã lảo đảo lui về phía sau vài bước, "phịch" một tiếng quỳ xuống. Khóe miệng không ngừng run rẩy khiến cho
hắn ngay cả một câu cũng không nói được rõ ràng: "Đừng mà chủ thượng,
thuộc hạ có thể... Ngài, thuộc hạ có thể, cầu xin ngài cho thuộc hạ một
cơ hội nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!