Dưới ánh trăng thanh lãnh, đường phố lớn lớn nhỏ nhỏ đã không còn bóng
người qua lại, đèn dầu của những hộ gia đình hai bên đường phần lớn cũng đã tắt.
Duy chỉ có trong đình bên hồ thành Bắc thỉnh thoảng lại truyền ra một chút thanh âm vụn vặt.
Mà nam tử thon gầy rắn rỏi kia hơi cúi đầu, ngón tay bấm nhẩm, quần áo
hoàn toàn rách bươm trên cơ thể vốn khó khăn lắm giữ được mới tránh
không rơi xuống đất.
Tạ Dật vô tình liếc trộm tư ẩn của người
khác, huống chi, hắn tự nhận mình không có hứng thú gì với chuyện khỏa
thân của nam nhân.
Hắn chỉ ngồi thẳng bên cạnh bàn đá, nhàn nhã
bưng chén trà đưa tới bên đôi môi đang khẽ mím, nhưng sau một hồi sửng
sốt, dư quang bất giác quét về phía trước.
Huyền Ảnh dè dặt cầm
lấy bình sứ, nửa thân trên phủ đầy vết thương lộ ra bên ngoài, một trận
gió đêm ập tới, làm cho hắn không nhịn được co rúm lại hai cái.
Mà hai điểm hồng nhạt trước ngực hắn, không biết từ khi nào lặng lẽ cương lên, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của tạ dật tiềm.
Bản thân Huyền Ảnh càng không biết, chỉ chú ý động tác nhanh nhẹn mà rắc
bột thuốc lên người, lại thường xuyên chú ý liều lượng bột thuốc cần
dùng, vọng tưởng giữ lại một chút.
Đầu tiên là dây cột tóc, sau
đó là thuốc trị thương, Huyền Ảnh không cảm thấy chủ thượng sẽ lấy lại
mấy thứ này, vậy chẳng phải là nói, toàn bộ những thứ này đều có thể
thuộc về hắn sao?
Trong lòng hắn tính toán, trên mặt cũng không để lộ ra.
Lại lo lắng thời gian quá lâu khiến cho chủ thượng thấy phiền, vài cái liền thoa đầy bột phấn màu trắng lên thân trên, giữa chừng không tránh khỏi
lấy tay xoa đều, kích động đến hai điểm trước ngực kia càng thêm tiên
diễm.
Chỉ chờ Huyền Ảnh đỏ mặt khoác y phục lên, lúc này Tạ Dật
Tiềm mới thu hồi tầm mắt đang liếc trộm, có vài phần tiếc nuối giống như biến thái.
Khi Tạ Dật Tiềm ý thức được bản thân đang nghĩ cái
gì, hắn không kìm được sờ sờ mũi, mượn đó che giấu sự xấu hổ chợt lóe
trên mặt.
Sau đó chính là một trận trầm mặc, nhưng tới cuối vẫn là Huyền Ảnh phá vỡ sự yên lặng trước.
Hắn mở miệng nói: "Chủ thượng, thuộc hạ muốn... Hi vọng chủ thượng cho
thuộc hạ một cơ hội nữa, để cho thuộc hạ tới Lương Vương phủ lần nữa,
tối đa nửa tháng là có thể báo thù vì đầu độc chủ thượng."
"Hửm?" Tạ Dật Tiềm nhướng mày.
Huyền Ảnh nói: "Thuộc hạ có thể làm được, Lương Vương đã mất kiên nhẫn với
thuộc hạ, hiện giờ chỉ chờ dịp một lần thưởng yến, thuộc hạ có cách để
đụng vào bàn của Lương Vương."
Bất kể là vì Tạ Dật Tiềm hay đơn thuần là vì bản thân, Huyền Ảnh cũng không muốn buông bỏ hiện tại.
Tuy rằng hắn nằm mơ cũng muốn quay về Thụy Vương phủ, nhưng hắn vất vả lắm
mới làm cho Lương Vương mất đi hứng thú với hắn, sao có thể trốn chạy ở
thời khắc cuối cùng chứ? Vậy còn đại lễ chuẩn bị cho Lương Vương phải ăn nói thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!