TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

[Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất

Chương 4: Chap 4


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vương Nhất Bác sau khi quay đi mới phản ứng được hành động của mình có bao nhiêu mất mặt.

Khí lạnh quanh người cậu lại tăng lên làm mọi người xung quanh đều run cầm cập.

Tiêu Chiến quay đầu lại, rời tầm mắt khỏi Vương Nhất Bác, nhìn như nghiêm chỉnh chờ tới lượt mình nhưng ý cười trên mặt lại bán đứng anh.

Những người thấy được dáng vẻ Tiêu Chiến lúc này đều có ba dấu chấm hỏi to đùng trong đầu.

Hội trưởng của bọn họ hôm nay làm sao vậy?

Rất nhanh liền tới lượt của Tiêu Chiến, anh nói tên món ăn rồi chờ bác gái lấy đồ ăn cho mình.

- Tiêu Chiến hôm nay sao vui vậy?

Thấy người tới là Tiêu Chiến, bác gái vừa lấy đồ ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện với anh. Giọng điệu quen thuộc hòa ái chứng tỏ quan hệ của hai người rất tốt.

Sao có thể không tốt cho được!

Tiêu Chiến mặc dù là con của Tổng Giám đốc tập đoàn Tiêu thị nhưng anh không bao giờ xem thường những người làm công ăn lương, địa vị thấp kém như bọn họ. Đối diện với họ anh luôn nở nụ cười khiến cho cõi lòng của bọn họ cũng trở nên ấm áp, mọi mệt mỏi đều tan biến hết.

Cậu bé Tiêu Chiến này thật sự là một thanh niên tốt.

- Cháu có sao đâu bác! Ngược lại cháu cảm thấy bác mới là người vui vẻ nhất đấy.

Tiêu Chiến cười nói.

- Hôm nay con trai bác về. Nó còn bảo sẽ dẫn theo bạn gái về nhà. Bác hôm nay phải về sớm chuẩn bị một chút.

Cả gương mặt bác gái đều hiện lên vẻ hạnh phúc, bác không kìm được mà nở nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười của bác gái, Tiêu Chiến cũng nở nụ cười, anh nói

- Vậy là bác sắp có cháu bồng rồi!

- Thằng bé này...

- Cháu nói đâu có sai, nhất định đã trúng đích rồi!

- Mau lấy đồ ăn của cháu này, đã trưa rồi, ăn nhanh rồi còn nghỉ ngơi nữa.

Bác gái chỉ cười cười rồi đưa đồ ăn cho Tiêu Chiến, quan tâm nói. Vấn đề con cháu kia cũng không nhắc lại, ai bảo cậu nói đúng quá rồi, mong muốn của người ở cái tuổi này chỉ là được nhìn thấy con cái hạnh phúc, có cháu để bế bồng mà thôi!

- Cảm ơn bác! Cháu đi đây.

Tiêu Chiến lễ phép nhận lấy đồ rồi đem về phía Vương Nhất Bác đang ngồi.

- Đồ ăn đến rồi đây!

Vương Nhất Bác không phản ứng.

- Tôi lấy cho cậu món này, có hợp khẩu vị của cậu không?

Tiêu Chiến để khay đồ ăn ở chỗ của Vương Nhất Bác rồi hỏi cậu

- .....

- Hay cậu ăn món của tôi xem sao?

- .....

Đây là... giận rồi sao?

Nhìn Vương Nhất Bác bày ra khí thế cự người ngàn dặm, lại nhớ tới dáng vẻ vội quay đầu vì bị phát hiện của cậu, Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vốn chỉ nghĩ trong lòng, nhưng không ngờ Tiêu Chiến lại cười ra miệng.

Trong khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được cả người Vương Nhất Bác căng thẳng lên.

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất tại truyen35.shop

Làm sao đây! Mình giống như đã phát hiện ra thuộc tính che giấu của bạn học mới.

Tiêu Chiến sau vài giây củng cố tinh thần, nhịn cười thành công liền nói với Vương Nhất Bác

- Cậu mau ăn đi! Ăn xong tôi sẽ đưa cậu đi tham quan trường một vòng để làm quen.

Nói xong câu đó anh liền chăm chú ăn, một ánh mắt cũng không nhìn sang Vương Nhất Bác.

Thấy Tiêu Chiến như vậy, Vương Nhất Bác cũng bắt đầu ăn, cả hai đều không nói thêm một lời nào.

Dáng ăn của hai người đều rất đẹp, mỗi hành động đều là cảnh đẹp ý vui.

Mọi người nhìn tới hai con mắt đều phát sáng. Tiếng chụp ảnh lại liên tục vang lên từ các nhóm học sinh nữ.
Khi nãy trong lớp còn kiêng kỵ nhiều thứ nên có chụp cũng là lén lút, hình ảnh bị mờ rất nhiều, còn giờ... ngu gì mà không chụp!!!

Còn về phần học sinh nam, trong đầu đều tồn tại hai chữ GHEN TỊ to đùng!

Cho hai người họ cái túi da đẹp, năng lực tốt đã đành, lại còn khuyến mãi thêm cho cái chỗ dựa vững chắc là Vương thị và Tiêu thị, sao ông trời lại bất công với bọn họ như vậy! Công bằng ở đâu???

Đồng thời trong lòng mọi người cũng thầm nghĩ

Hai nhà Vương Tiêu đều đã ở đây, chỉ còn thiếu Bắc Thần là đủ, ba gia tộc lớn tụ họp.

- Tiêu Chiến!

Quả nhiên nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.

Chỉ thấy Bắc Thần đang đứng ở cửa nhà ăn, hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm Tiêu Chiến như muốn nhìn ra hai cái động trên người anh, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta đến nơi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Bắc Thần, Tiêu Chiến ngừng động tác. Anh ngẩng đầu lên, cười vui vẻ nói

- Sao giờ cậu mới đi ăn? Muộn lắm rồi đấy.

Nghe xong câu này, Bắc Thần càng tức giận hơn.

Mọi lần lên phòng hiệu trưởng, cùng lắm hắn chỉ lên đó uống vài ngụm nước, nói chuyện vài câu với thư kí rồi bị bắt về phòng học tiếp, cũng không gặp qua hiệu trưởng. Tuy rằng trốn học nhưng vẫn thư thái vô cùng.

Nhưng mẹ nó hôm nay, hắn vừa mới mở cửa phòng liền bị một cuốn sách bay tới suýt đập vào mặt. Mà người ném không ai khác chính là lão hiệu trưởng nhà hắn!

Lão già ấy có bao giờ nói ngắn gọn giùm đâu, tùm lum tà la biết bao nhiêu là chuyện đều lôi ra nói hết làm hắn nghe tới độ muốn ngủ tới nơi. Lão còn bảo sẽ nói cho bố mẹ hắn về chuyện của hắn trên trường.
Bắc Thần hắn lại sợ quá đấy!

Nếu là bình thường, hắn cũng không ngại gì lấy gia thế ra đè ép, nhưng mà lão già này lại chính là người thầy mà cha hắn kính trọng vô cùng, không thể làm gì hơn là phải ngoan ngoãn ngồi nghe lão nói.

Hôm nay may mà nhà lão gọi điện bảo có việc gấp, nếu không chắc đến tận chiều hắn vẫn đang được nghe tụng kinh.

Mà từ cái việc lão dông dài không thôi, hắn còn biết được một thông tin nữa, người báo tin hắn trốn học cho lão... là Tiêu Chiến!!!

Cái tên chết tiệt này, biết rõ với tính cách của lão hiệu trưởng, chắc chắn cậu sẽ không về sớm được, thế mà hắn còn hỏi sao lại đi ăn muộn như vậy.

Chắc chắn là cố ý!!

- Thần ca! Anh không sao chứ Thần ca?

Đám đàn em của Bắc Thần thấy lão đại nhà mình liền xúm lại hỏi han.

Bắc Thần nhìn bọn họ chạy qua rồi hỏi hắn như đang thực hiện nghĩa vụ, trong lòng ẩn ẩn mất mát.
Thật ra làm hắn tức giận nhất không phải là việc Tiêu Chiến nói việc hắn trốn học với hiệu trưởng mà là đám đàn em này của hắn, lúc hắn bị hiệu trưởng tóm vào giáo dục một trận thì đám bọn họ lại chạy mất, cho dù là một tên ở lại chờ hắn đi ra cũng không có.

Bắc Thần hắn biết bọn họ theo hắn chỉ vì bất đắc dĩ nhưng hắn cùng họ cũng đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, một chút tình cảm cũng không có sao?

- Chưa chết được.

- Thần ca sao lại nói vậy.

- Đi ăn đi, đừng làm phiền!

Tâm trạng càng thêm phiền muộn, tức giận đối với Tiêu Chiến cũng chẳng còn, Bắc Thần phất phất tay bảo bọn họ rời đi rồi tự mình đi lấy thức ăn.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất full , [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất full , [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top