Chương 7: Khai linh
-Khụ, 2 đứa trẻ này, mau mau vào đây ăn uống nghỉ ngơi 1 chút đi.
Tiếng Lâm lão đánh tỉnh cả 2 còn đang nhìn chằm chằm vào khoảng không giữa đại sảnh đấy, lúc này Dương Hạ mới nhìn xung quanh thấy trong đại sảnh này còn rất nhiều đồ vật linh tinh, thiên kỳ bách quái, xem ra đây còn là chỗ Lâm lão thường xuyên lui tới thì phải. Vội vàng tới bên Lâm lão, nơi đó còn có thêm bàn với mấy chiếc ghế nhỏ, đồ đạc được Ngô Mạnh với Dương Hạ đặt hết lên bàn, đầu thì vẫn lâu lâu ngoái lại nhìn về phía trên hồ nước.
-Chỗ đó rõ ràng có cái gì đúng không Lâm lão?…
Tên béo Ngô Mạnh vừa rụt rè hỏi Lâm lão, rõ ràng nó cũng không chắc cảm nhận của mình, nhưng mà tính khí vội vàng hiếu kỳ của nó sao có thể không mở miệng ra hỏi được. Dương Hạ thì cũng chăm chú nhìn lão để mong nghe được lời giải đáp.
-Haha, kỳ lạ đúng không, cái này chính là trong “Khởi Nguyên Thư” nhắc tới là “Muốn”. Thứ quan trọng dùng để khai linh, gọi là khai linh chi căn cũng được. Tiểu Hạ đọc sách còn biết, chứ tiểu Mạnh ngươi thấy chữ là chạy thì chắc chắn là không biết rồi.
-A, hóa ra là nó có thật, nhưng nó liên quan gì tới việc khai linh của hai đứa con?
Lần này là tới Dương Hạ mở miệng, dù có bao nhiêu định lực, trước thứ thần kỳ trước mắt thì hắn cũng thật sự là một đứa trẻ tò mò mà thôi.
-Con còn nhớ khi lần đầu trong “Khởi Nguyên Thư” “Người” gặp “Nó” đã như thế nào không?
…
“Trước tiếng nói như hét lên khẳng định của “Người” “Nó” hơi chập chờn ánh sáng quanh người:
-“Người” à, ngươi nói nhiều như vậy nhưng không có gì đặc biệt, làm sao mà ta biết được là người thật sự như ngươi nói?
-Phải làm sao ngươi mới có thể tin ta?
“Người” không cam lòng nói, hắn cũng biết tồn tại trước mặt của hắn rõ ràng có cách giúp mình, chỉ là “Người” cũng không biết cách nào, tới gần c·hết tới nơi nhưng thực sự hắn là vô lực.
“Nó” lại im lặng, tựa như suy nghĩ 1 lúc rồi mới nói:
-Vạn vật đều có “Muốn” có thứ nhiều có thứ ít không quan hệ tới mạnh hay yếu. To lớn như cự kình lại chỉ có chút xíu “Muốn” nhẹ nhàng bơi, nhẹ nhàng mở miệng là có thể điền no bụng. Bé như kiến lại có “Muốn” cực kì to lớn, không bằng hạt đậu có thể cắn c·hết voi.
-Thế nhưng, phàm là có càng nhiều “Muốn” càng phải mạnh để đáp ứng được cồn cào trong lòng cắn xé, không có sức mạnh không có trí tuệ mà chất chứa nhiều “Muốn” chính là tự tìm đau khổ, tự tìm đường c·hết.
-Ta có thể ban thêm cho người càng nhiều “Muốn” tới lúc đó sống tiếp hay c·hết đi là chuyện của ngươi, ta lại không liên quan nữa.
Nói rồi, một phần ánh sáng ngàn vạn màu từ trên người của “Nó” tách ra rồi rơi xuống bên trên “Người” bằng mắt thường biến đi như thể đang chen chúc mà chui vào trong cơ thể của "Người" vậy.
“Người” cảm giác được rõ ràng “Muốn” ở trong timm mình đang tăng lên tăng lên điên cuồng, càng ngày tâm của hắn nặng trĩu cùng cào xé tới độ hắn cảm thấy như đang ở biên giới c·ái c·hết, ôm lấy ngực mà lăn lộn đầy thống khổ.
Bùm một tiếng, “Muốn” hội tụ lại thành tinh thể có 10 gai nhọn chĩa về 10 hướng khác nhau màu đỏ như máu từ tim, từ đó phát ra tiếng cắn xé chà xát rầm rì, cất tiếng mà nói:
-Ta là Dục Vọng Linh Thể, ta biết ngươi muốn gì, ta thấy trong lòng của người khát vọng, thấy trong lòng của ngươi mong cầu to lớn.
“Người” thấy vậy mừng rỡ vội nói:
-Mau mau ban cho ta sức mạnh, ta muốn bắt lấy đồ ăn để không c·hết đói
-Rất tiếc, bản thân ta không có cho được người bất kì cái gì hết.
“Người” nghe thấy dậm chân đấm ngực tức giận, lao tới gần “Nó” mà chất vấn sao “Nó” lại lừa mình, đúng lúc này “Dục Vọng” lên tiếng:
-Ngươi đưa cho ta kiểm soát cơ thể, ta có cách cho ngươi sức mạnh.
“Người” hơi chần chờ, thế nhưng khi đã không còn gì, hắn cũng chỉ có nhắm mắt mà nghe theo, để cho “Dục Vọng” chưởng khống cơ thể của mình.
Ngay lập tức, “Dục Vọng” nhào lên bắt lấy “Nó” mà cắn mạnh một miếng rồi nuốt xuống. “Nó” còn đang theo dõi “Người” cũng bị bất ngờ mà bị cắn mất 1 phần thân thể, dù vậy nhưng nó nhanh chóng thoát ra khỏi tầm tay của “Người”.
Trong lúc này, trong “Người” tuôn tràn đủ loại điều kỳ quái, từ sức mạnh tới trí tuệ tới bất cứ điều gì. “Dục Vọng” thì ha ha cười lớn:
-Đúng như ta nghĩ, không ăn được gì thì cứ ăn cái trước mắt là có ích.
“Người” lúc này mới hiểu, hóa ra khi bị “Dục Vọng” điều khiển, con người có thể làm tất cả mọi thứ có thể làm để thỏa mãn bản thân, dù là làm điều nguy hiểm chưa biết chắc đi chăng nữa.”
...
Thấy Dương Hạ một mặt đầy mơ hồ, còn Ngô Mạnh thì đúng là một chữ cũng không hiểu gì cả, Lâm lão mới từ từ rót trà vừa nói:
-Đương nhiên muốn khai linh, muốn có được mọi thứ siêu phàm trong trời đất này thì con người giống như trong truyền thuyết cũng phải bắt đầu có thêm “Muốn”. Nhưng mà đương nhiên không phải nhưng trong truyền thuyết kia một dạng, mà mấy đứa nhỏ các ngươi chỉ cần chịu đựng được khai linh chi căn cải tạo cơ thể là được. Từ đấy có thể mở ra con đường tu hành, mà con đường mỗi người là do sinh ra tạo hóa ban cho đồng thời còn phải chịu được nỗi đau cắn xé trong lòng lúc khai linh.
-Vậy… vậy là khai linh đau đớn lắm, có s·ợ c·hết người không vậy Lâm lão?
Nghe tới đây tên béo Tiểu Mạnh mặt trắng đi mấy phần, đừng nhìn tên nhóc này tò mò hiếu kỳ như vậy, ở nhà được cha mẹ cưng chiều nên nhắc tới đau đớn là hắn đương nhiên phải sợ rồi.
-Haha, đương nhiên không c·hết người, có ta ở đây trông coi cơ mà, khi nào không chịu nổi nữa thì nói với ta ta sẽ kéo hai đứa ra ngoài. Cơ hội khai linh chỉ tới 1 lần trong đời thôi, dưới 11 tuổi và đã khai linh thì “Muốn” cũng sẽ không nhập thể các ngươi nữa. Còn đương nhiên càng chịu đựng được lâu vượt giới hạn của mình thì càng tốt cho sau này, còn nếu không chịu được thì đừng cưỡng cầu.
-Dạ, con đã hiểu rồi!
Hai đứa nhỏ đều nhè nhẹ gật đầu, tranh thủ ăn trưa nhanh nhanh để còn còn theo lời Lâm lão làm lễ khai linh. Hơn chục chiếc bánh bao nhân thịt thì một nửa vào bụng của Ngô Mạnh, tên nhóc không tim không phổi này mấy phút trước còn sợ đau nhưng nhắc tới ăn là quăng ngay ra sau đầu. Trong khi đó thì Dương Hạ lại có chút chờ mong.
-Để đảm bảo, từng người đi xuống nước một, yên tâm ao nước này chỉ tới thắt lưng nên cứ nhẹ nhàng đi bộ tới giữa ao là được, khi nào cảm thấy không chịu được nữa thì ra hiệu cho ta sẽ kéo lên bờ. Tiểu Mạnh, người sinh trước nên xuống trước, tiểu Hạ sẽ xuống sau.
Tên nhóc béo mập này tới giờ phút này cũng hơi sợ sệt, nhưng cũng cắn răng mà đi tới. Ngay khi chân vừa chạm nước, mọi người đều cảm nhận được có thứ gì đó chen chúc hướng vào trong thân thể của Ngô Mạnh mà chui vào, đặc biệt hướng về phía trái tim. Càng đi tới, vẻ mặt nhăn nhó trên người hắn càng rõ, chỉ chừng chưa tới 10 hơi thở, tên nhóc này đã đi được 1 phần 3 ao nhỏ.
Khi tới giữa ao nhỏ, cơn đau làm cả khuôn mặt núng nính đỏ lên, Ngô Mạnh không thể nén nổi mà kêu lên thành tiếng, dù sao với một đứa trẻ, cảm giác như từng con kiến cắn ở trong lồng ngực không hề dễ chịu. Nhất là khi, số lượng những con kiến này càng ngày càng tăng lên nhanh chóng.
Chưa tới 5 phút, hắn vội đập mạnh tay xuống nước hét lên đau đớn:
-A, đau quá… đau quá, Lâm lão cứu con.
Thấy vậy Lâm lão trên bờ vội lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trước buộc sẵn vào người hắn mà vội kéo nó lên bờ. Đừng thấy lão già cả, chỉ nhẹ kéo một chút là thấy cả người tên mập bay lên, được lão đón lấy nhẹ nhàng đặt ngồi xuống 1 bên.
Vừa rời khỏi ao nước, cơn đau của Ngô Mạnh liền biến mất, nhưng cơn đau dằn vặt vẫn làm hắn như thoát lực mà ngồi bệt xuống đất không nói được gì.
-Haiz, chỉ là tư chất có 2 thành 4, cả đời chỉ là linh sư cấp 1. Mà thôi không sao cả, con mau chóng nghỉ ngơi đi. Tiểu Hạ, con chuẩn bị đi.
Dương Hạ gật đầu dạ một tiếng, nhẹ nhàng lấy sợi dây thừng buộc quanh thắt lưng của mình, nhìn về phía trung tâm ao nhỏ mà hít sâu 1 cái. Không biết tại sao, tự dung hắn lại liên tưởng tới những lần đối diện rất nhiều kẻ thù cầm đao kiếm trong ký ức. Có lẽ đây cũng như vậy, hắn biết là khó biết là khổ nhưng vẫn phải dũng cảm mà lao vào.
Dương Hạ bước tới đạp vào trong nước!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!