Hai sư đồ lặng người một hồi lâu, không ai lên tiếng một lời, chỉ nhẹ
đặt ánh mắt vào từng cơn gió tuyết. Cả Dương lão đầu và Trần Bạch Hoàng
đều có suy nghĩ của riêng mình, thế nhưng thấy Dương lão đầu giữ im
lặng, thiếu niên cũng chưa biết nên nói cái gì. Gót chân Dương lão bỗng xoay lại, men theo đường cũ, trở về căn nhà cũ. Trần Bạch Hoàng cũng nhẹ bước theo sau phụng bồi. Dường như thấy bầu không khí có chút gượng gạo, chân vẫn từ tốn rảo bước trên thảm tuyết, Trần Bạch Hoàng lên tiếng: " Sư phụ! Võ học của người giống với sư công sao?" Dương lão lắc đầu, nhàn nhạt nói: " Ngoài một
chiêu tụ lực xuất kình phong ' Chưởng Xuất Vô Hối', Long sư chỉ truyền
thụ võ đạo người đúc kết cho ta. Công pháp khác đều là người lấy từ Tàng Võ Đồ của Nghị Ma Đường cho ta học. " " Long sư từng nói, bản
thân người cũng là bất đắc dĩ. Lời hứa lúc xuất cốc bắt buộc người phải
giấu giếm, không thể đem tinh hoa một đời truyền thụ cho ta." "
Ngẫm lại, năm đó vi sư cũng thật là bất kính. Ban đầu ta không cho là
phải, cho rằng là Long sư quá mức bảo thủ, là ma đạo đệ nhất nhân thì
việc gì phải ôm ba cái đạo lý thủ tín như ngọc để làm gì. Mãi về sau,
khi đã trưởng thành, biết suy nghĩ chín chắn và nhìn nhận xung quanh, ta mới biết là Long sư không muốn ta dính dáng đến Thần Long Cốc, sợ bản
thân ta sẽ gặp họa." Trần Bạch Hoàng nghe đến đây liền cảm thấy
khó hiểu, mới lên tiếng hỏi: " Chẳng phải sư phụ nói Long Thần Cốc sẽ
không xuất thế sao? Nếu thiên hạ chỉ có một mình người dùng võ công của
Long sư, ai có thể biết lai lịch đó chứ?" Dương lão chỉ cười
nhạt, nói: " Ngươi nghĩ ngược lại quá đơn giản! Trên đời làm gì có cái
gì vẹn toàn tuyệt đối. Bí mật về xuất thân của Long sư dù sớm hay muộn
sẽ có người tìm ra, khi đó với danh nghĩa đệ tử của người, ta chắc chắn
sẽ gặp vô số hắc thủ tính toán." " Thử nghĩ xem, nếu ngươi cầm
trong tay một thiên đại bí mật có thể ảnh hưởng đến bố cục thiên hạ,
liệu ngươi có thể an ổn được sao?"
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Nói đến đây, như nhớ ra điều
gì, Dương lão thả giọng mỉa mai: " Chẳng cần nói đâu xa, vừa rồi đã có
kẻ tìm đến ta gây phiền phức, nói cái gì mà mong muốn ta quay lại nghị
đường chủ trì sự vụ." " Hừ! Chúng cho rằng ta là hài tử lên ba
chắc. Ta chắc chắn chúng cho rằng ta biết tung tích của Long Thần Cốc từ miệng Long sư, cũng như là muốn tìm tung tích của kẻ mang đi Xích Thiên Đao nên mới diễn vở tuồng mời ta hồi nghị đường." Nghe được lời
của Dương lão, Trần Bạch Hoàng có chút bàng hoàng, không ngờ sư phụ lại
vô cớ liên quan đến nhiều bí mật kinh người như vậy. Muốn biết bí mật về Long Thần Cốc từ người Dương lão thì cũng thôi đi, thế nhưng đến cả
tung tích Xích Thiên Đao cũng tự suy đoán, cho rằng dính líu đến vị sư
phụ già của mình khiến Trần Bạch Hoàng thật sự không hiểu thấu đám người kia nghĩ cái gì. " Long Thần Cốc thì không nói, nhưng chả lẽ sư
phụ cũng biết tung tích của Xích Thiên Đao sao? Lại nói Xích Thiên Đao
ấy cũng chỉ là một cái vật chết, sao có thể khiến được nhiều người động
tâm, cố ý gây sự với người được chứ."- Trần Bạch Hoàng lộ ra vẻ đăm
chiêu. Nghe thấy thiếu niên hỏi vậy, Dương lão đầu thần sắc không đổi, văng tục: " Con mẹ nó! Bị Mai Đình Việt tên điên kia chém cho một
nhát suýt chết không toàn thây. Đã thế đám Mạc Thiên Vũ, Khúc Long lại
đuổi sát đằng sau, lão phu chạy rẽ đất mới giữ được cái mạng, hơi sức
đâu mà ở lại lượm nhặt linh tinh. Hai tên đồng bọn kia ta cũng chẳng rõ
chúng chạy đường nào, ai biết Xích Thiên Đao rơi vào tay ai." "
Đúng là Xích Thiên Đao chính là một trong Long Tộc Thập Nhị Thần Binh,
vô cùng trân quý, nhưng Dương Vân Châu ta xưa nay sở học là dùng thiết
trảo, cả đời chưa luyện qua đao pháp, nhặt cái của nợ kia về làm gì." " Bảo đao tuy quý nhưng vào tay sai người thì cũng thành sắt vụn. Lão phu cũng không muốn bốc lên phong hiểm vì đống của nợ ấy." Trần
Bạch Hoàng nghe đến đây mới hoàn toàn nhận ra sư phụ mình là một nhân
vật đặc thù, mặc dù trong người chẳng có bí mật nào nhưng vẫn bị người
thiên hạ nhòm ngó, sắp chết cũng không yên.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!