Tiếng cuồng tiếu vẫn tiếp tục vang vọng quanh rừng trúc. Trần Bạch Hoàng ngạc nhiên, ngoảnh mặt nhìn lại tán rừng. Ở đó xuất hiện một lão nhân
đầu hói, râu tóc lưa thưa, da mặt nhăn nheo đầy vết rỗ, hàm răng đã rụng vài cái, toàn thân khoác lên bộ quần áo rách rưới lôi thôi, thoạt nhìn
khiến người đối diện tưởng lão là một kẻ ăn xin bần tiện.
Lão
giả rách rưới lúc này đu mình ngả người trên đỉnh tán trúc cao chót vót, một tay lão cầm trường kiếm han gỉ, một tay giữ vò rượu đổ từng ngụm
tửu nhưỡng vào miệng, bộ dáng say sưa tiêu sái vô cùng.
" Khinh công thật tốt." – Trần Bạch Hoàng không khỏi thầm khen.
Dương lão đầu cũng đã ngoảnh mặt lại, nhìn thấy bộ dáng người kia, chỉ nhếch
mép cười mỉa mai, giọng đủ lớn để lão giả kia nghe tiếng: " Công phu ba
xu mà thôi, không có gì đặc sắc cả."
Dường như nghe được Dương
lão nói kháy bản thân, lão giả đình chỉ uống rượu, lấy vạt áo lau nhẹ
miệng móm, cười tủm tỉm: " Đúng là mồm chó không nhả được ngà voi. Tính
khí lão lắm mồm ngươi bao năm vẫn thế, trước mặt tiểu bối cũng không nể
mặt lão phu một chút."
" Thế nào! Bằng hữu đến thăm mà không mời
vào nhà làm chén rượu ấm à? Dương Vân Châu hào phóng năm nào giờ lại
túng bấn keo kiệt đến thế à?"
Dương lão đầu trầm mặt lại, nói: "
Con mẹ nó! Thái lão quỷ, một tên ăn chạc uống chùa như ngươi có tài đức
gì chất vấn nhân phẩm lão phu?"
Lời vừa dứt, Dương lão ra hiệu
cho Trần Bạch Hoàng trở về nhà, trên đường đi không quên quẳng lại một
câu: " Tốt nhất giữ lại chút rượu, không thì đừng trách lão phu không
đón khách."
Lão giả họ Thái cười lớn: " Yên tâm! Đợi một chút, đợi tên tiểu tử kia mang đến!"
" Mẹ nó! Thật không ngờ Thái Thanh Thản ta cả đời nghèo túng lại có ngày phải mua rượu tặng người."
Dương lão đầu cũng lười phản ứng, vẫn nhẹ nhàng đặt bước chân quay lại gian
nhà cũ, theo sau là Trần Bạch Hoàng. Trần Bạch Hoàng thắc mắc lai lịch
của người mới đến, bèn hỏi Dương lão: " Người đó là ai vậy sư phụ? Có vẻ quan hệ với người không tệ."
Dương lão đầu nhàn nhạt nói ra: "
Một lão tửu quỷ mà thôi. Tên lão là Thái Thanh Thản, kỳ danh Thanh Thản
Kiếm Thánh, kiếm đạo nhập thánh. Nhân phẩm y cũng không tệ."
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Trần Bạch Hoàng nghe vậy liền hỏi tiếp: " Kiếm đạo nhập thánh! Chẳng lẽ nói người này có kiếm thuật rất mạnh sao."
" Ừm! Không đến nỗi nào. Chiến lực chỉ kém cảnh giới vô địch một chút,
nếu không hắn cũng không ngông cuồng tự phong cho mình bốn câu thơ điên
rồ kia." – Dương lão đầu đáp, sau đó lập tức ngâm thơ. Đọc thêm nhiều
truyện ở { TR ÙMTRUYỆИ.V n }
" Nhất kiếm tiêu dao giữa hồng trần,
Tay cầm hảo tửu khán giai nhân.
Cầm ca thả mộng ai đưa lối,
Kiếm lạc tinh không dám trảm thần."
Tiếng thơ vừa dứt, Dương lão liền giải thích: " Ý thơ muốn nói hắn cả đời
tiêu dao, vô sự lo nghĩ, chỉ thích ăn chơi đàn ca nhảy múa, thế nhưng
cũng nhắc nhở kẻ khác chớ cùng hắn gây thù."
Trần Bạch Hoàng vẫn chưa hiểu hết văn cảnh, hỏi tiếp: " Giảng như thế nào?"
Dương lão kiên nhẫn giải đáp: " Bốn chữ đầu câu gộp lại sẽ là 'một tay cầm
kiếm', ghép với ba chữ cuối cùng sẽ là 'một tay cầm kiếm dám trảm
thần'."
Thiếu niên nghe xong liền thay đổi ánh mắt, mang vẻ kinh ngạc: " Lời này không khỏi quá ngông cuồng."
Lão sư phụ cười khẩy, nói: " Có vốn liếng ngông cuồng liền ngông cuồng, cần gì phải sợ đầu sợ đuôi. Thái lão già này kiếm pháp một nghệ cũng là
hàng đầu thiên hạ, lại chẳng thuộc phe phái nào của chính ma, tính tình
thì ẩm ương, thích độc lai độc vãng, phong cách sinh hoạt chẳng khác tên ăn mày là mấy. Hắn tha không làm phiền người khác thì thôi, ai dám làm
phiền hắn. Đang yên đang lành vô sự đi tìm cường địch, ai ngu vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!