Lam Vong Cơ đuổi theo những bóng đen ở cuối chân trời, thuận gió ngự kiếm.
Những nơi đám bóng đen đi qua, hình bóng mờ tối in trên mặt đất dưới ánh nắng mặt trời, nam nữ già trẻ bị bao phủ trong mây mù trên đỉnh núi đột
nhiên đua nhau ngửa đầu nhìn lên. Giữa đám bóng đen, loáng thoáng có thể nhìn thấy hình người quỷ mị, hốc mắt toét ra, trong hốc mắt là một đôi
tròng đen xoay nhanh, nhanh đến mức xoay cả đầu, rớt ra ngoài, mấy cánh
tay có móng quỷ dài vươn ra từ đám mây, nhanh tay vớt lấy, chụp được,
gắn vào trở lại.
Trên mặt đất, già trẻ lớn bé bị doạ đến rớt cằm, thấy hiện tượng kỳ dị như vậy, thế nhưng không thể chạy trốn, cho dù
làm thế nào cũng không đi nổi, run run rẩy rẩy quỳ xuống ngay tại chỗ,
dập đầu mấy cái trên mặt đất, trong miệng lầm rầm. Đầy trời âm linh tà
ám, vậy mà được những người dân không hiểu rõ chuyện coi như thần Phật
mà quỳ lạy.
Lam Vong Cơ ngự kiếm đi với tốc độ vốn cực kỳ nhanh,
không có khả năng không đuổi kịp Nguỵ Vô Tiện, nhưng Nguỵ Vô Tiện đạp
trên Tuỳ Tiện, quanh người là cơn gió âm tà lạnh lẽo, trăm quỷ hộ tống,
như thể cung cấp sức mạnh để hắn cưỡi trong không khí, nói không ngoa là thật sự xem như thần Phật mà che chở, đảo mắt đã vứt lại Lam Vong Cơ ở
phía sau.
Kinh mạch nội tạng của Lam Vong Cơ vốn có thương tích,
hiện giờ linh lực chuyển động, càng va chạm đến tất cả những chỗ bị vỡ
nát, cả người đau đớn như bị xé toạc, cắn răng điều tức một hồi, đau đớn giảm xuống, lúc mở mắt ra lần nữa, bóng đen lại biến mất không thấy
tung tích, chỉ nói Nguỵ Vô Tiện đã hạ xuống ở nơi nào đó không biết.
Y cúi đầu nhận diện địa thế bên dưới, đang bay qua một dãy núi dài, những gì nhìn thấy, lại là cảnh tan hoang. Trên các khu rừng giống như những
móng vuốt đen ngòm đan xen vào nhau, là tàn tích của từng thân cây làm
như đã chết khô từ lâu, như thể xương cốt còn lại của yêu thú bị thiêu
chết, chiếm đóng trên núi, một cổ tà khí âm u bao phủ, cảnh tượng kỳ dị
tuy đáng sợ, nhưng khiến y thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai mắt đã nhận
ra, đó chính là mảnh rừng khô héo ở bên ngoài Nghĩa Thành.
Lúc
trước bọn hắn suy đoán, tình trạng khô héo này của rừng cây, dường như
có dấu hiệu bị tà thuật xâm nhiễm, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là có quan hệ đến hoả thuật của Tiết Dương.
Hai ngón tay y bấm quyết, thân
kiếm Tị Trần nhẹ nhàng chuyển hướng, lúc hạ thấp xuống lướt ngang qua
nghĩa địa trẻ em, bên tai văng vẳng tiếng trẻ sơ sinh khóc nghẹn ngào,
lượn vòng trên không trung một hồi, thì nhìn thấy lần lượt những chấm
nhỏ trên mặt đất như mầm cây nhú lên khỏi mặt đất, trong nháy mắt, những ngôi mộ xung quanh, cũng đào ra những cái hố lớn lớn nhỏ nhỏ như thế,
từ trong các hố này tuôn ra đủ loại côn trùng, sau khi chạy tứ tán khắp
nơi, lại ăn ý tụ tập lại thành vài dòng chảy nhỏ, không hẹn mà cùng lao
về một hướng.
Lam Vong Cơ ngự kiếm thấp xuống, lúc này mới nhìn
rõ, những con côn trùng nhỏ đó, lại là những tẩu thi phá quan tài trong
đất trồi lên, bao phủ khắp nơi, gió mạnh thổi qua, trong tiếng gió hình
như có tiếng thút thít thầm thì, kêu gọi những thi thể này chạy đến một
nơi.
Nguỵ Anh....
Trái tim Lam Vong Cơ treo lên.
Thấy Giang Yếm Ly và Kim Lăng chết thảm, hắn rất có khả năng rơi vào trạng
thái mất khống chế một lần nữa, cảm xúc giao động trong vùng rừng núi,
vô thức triệu hoán những vong linh này.
Lam Vong Cơ tăng tốc độ,
bay một hồi theo dòng di chuyển của những tẩu thi và vong linh đó, một
toà thành nhỏ khói dày đặc xuất hiện ngay trước mắt.
Nghĩa Thành.
Trước cửa thành chen chúc chi chít tẩu thi rít gào, bất mãn dùng thân thể đập vào hai cánh cửa gỗ dày nặng, phát ra tiếng đùng đùng, cửa gỗ chống
chọi không nổi, chốt cửa bị lệch, hé ra một khe hở, tẩu thi liền xô đẩy
muốn chen vào qua khe hở này, có vài con chen qua không nổi, bị giẫm
dưới chân, ở phía sau chậm chạp không vào được, nôn nóng cào cấu lên
người đồng bọn.
Phía sau cửa thành, những tẩu thi vất vả mới vào
được trong thành thì hào hứng phấn khởi chạy vào bên trong như một cơn
lốc xoáy cổ quái đen ngòm, chỉ là con đường còn lâu mới thông thoáng,
vài đường cảnh báo màu đỏ đậm được phân bố ở khắp trong thành một cách
có bài bản, ý đồ chặn đường, những đường cảnh báo này chính là tầng tầng lớp lớp hoả thi. Nhìn kỹ lại, những vết rạn màu đỏ trên người các hoả
thi này lại không rõ ràng, lúc cùng tẩu thi đánh nhau cũng vụng về lóng
ngóng hơn, còn kém xa mới bá đạo và dũng mãnh bằng những con hoả thi
trên Loạn Tán Cương, dưới muôn ngàn chướng ngại, không ít tẩu thi phá
được vòng vây, chạy về hướng người triệu hoán.
Lam Vong Cơ nhẹ
nhàng khéo léo hạ xuống, mũi chân vừa chạm đất, Tị Trần liền bay vút lên không, xoẹt một kiếm chém hai tên hoả thi thành bốn mảnh, thi thể ngã
rầm xuống đất.
Dễ như trở bàn tay như thế, ngược lại khiến y nảy
sinh một cảm giác không rõ, y tiến lại gần kiểm tra. So với hoả thi
trước đó đối chiến, khuôn mặt của hai hoả thi này không hiện ra làn da
trắng nõn mịn màng được giữ gìn hoàn hảo như thế, các vết rạn phân bố
rất ít, hỗn loạn không theo thứ tự, dung nham chảy ra từ mặt cắt có độ
nóng không cao, nhiễm màu xám xanh tối tăm, làm như bị nguội đi nhanh
chóng, không tạo thành bất kỳ mối đe doạ nào.
Một điểm đặc biệt
khả nghi, là dấu bàn tay năm ngón trước ngực hoả thi, dấu bàn tay cháy
đen ấn sâu vào da thịt, giống như đóng dấu trên súc vật, suy đoán từ
tình trạng máu thịt mục nát, lúc bị đánh đột ngột vẫn là người còn đang
sống.
Khi ở trên không quan sát toà thành bị các vật chết chiếm
lĩnh, Lam Vong Cơ đã có thắc mắc, dân chúng trong thành đi đâu hết rồi?
Hiện giờ, đáp án vô cùng rõ ràng, dân chúng đã bị biến thành hoả thi.
Tiết Dương vì gia tăng lực lượng chiến đấu, hoặc không làm, hoặc làm đến cùng, dứt khoát tàn sát dân trong thành.
Nếu dùng phỏng đoán tàn ác hơn nữa, lúc gã vội vã chạy trốn dưới sự ép sát
từng bước của Nguỵ Vô Tiện, tạm thời chọn Nghĩa Thành dân cư đông đúc
làm nơi quyết chiến, chính là để lợi dụng người sống nhanh chóng tạo ra
hoả thi, thêm cánh tay giúp đỡ cho mình, những hoả thi mới được tạo ra
này, tuy kém xa những hoả thi ban đầu đi theo bên cạnh gã, nhưng ít gì
cũng có thể góp một phần sức lực chiến đấu, không nói cái khác, chỉ
riêng số lượng đã khiến da đầu người ta tê dại, có thể chiến đấu ngang
sức với những tẩu thi không ngừng đáp lời triệu hoán của Nguỵ Vô Tiện
chui lên khỏi lòng đất trên toàn bộ vùng núi mênh mông. Trước khi tàn
sát, còn trật tự đóng chặt cửa thành, phòng ngừa mọi người trốn đi.
Quét mắt nhìn đống hỗn độn trên khắp con đường lớn, Lam Vong Cơ thậm chí có
thể tưởng tượng, Tiết Dương chậm rãi hạ xuống trước cổng thành, cười tủm tỉm đóng cửa thành cài chốt, phía sau cửa truyền đến từng tiếng kêu la
thảm thiết. ngôn tình hoàn
Độc ác đến mức này, trời đất không tha.
Bên cạnh Lam Vong Cơ, vang lên tiếng sột sột soạt soạt, đám tẩu thi lảo đảo, cả đám chẳng quan tâm đến y, chạy về phía sau y.
Âm phong cuốn lấy những món đồ lặt vặt mà dân cư trong thành làm rơi khi
vội vã chạy trốn, trang giấy, vải vụn và lá rụng kêu vù vù, cuốn lên
không trung, va vào nhau tan nát, các mảnh vỡ lao lên mái nhà, lật rơi
vài miếng ngói xanh, nứt vỡ rầm rầm.
Trong cơn lốc xoáy màu đen,
một khuôn mặt người tái nhợt, hai mắt âm trầm lạnh lẽo, tơ máu đỏ tươi
giăng đầy, toả ra oán khí và sát khí nặng nề sởn tóc gáy, như mây đen
bao phủ, mái tóc đen tung bay hỗn độn. Một cây sáo cầm trên tay, tua rua màu đỏ bay phất phơ trong gió, tựa như một vệt máu ngưng đọng lại thành vũ khí sắc bén, sẵn sàng cắt qua cổ họng kẻ thù bất kỳ lúc nào, một
nhát kết liễu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!