Lời phỏng đoán của Lam Vong Cơ xui xẻo thành sự thật, ở trong một hầm mộ thật lớn chứa mấy trăm người, một góc hầm mộ giống như bị một cây búa
khổng lồ đập vỡ, lộ ra một mảng tối đen kinh hoàng đất cát bay loạn xạ,
bọn họ như thể đặt mình vào trong một nơi bị bão cát hoành hành dữ dội
quanh năm ở dưới lòng đất, thu mình bên trong trận pháp quan tài, là một thế giới an toàn và sáng sủa, bên ngoài trận pháp quan tài là một thế
giới khác đã bị xé nát, thân thể chỉ cần cách xa cỗ quan tài cuối cùng
khoảng một trượng, thì sẽ bị gió cát xuyên thủng trong nháy mắt, những
phần chân tay dập nát còn sót lại bị đánh tan thành bụi mịn, hoà lẫn
thành một thể với địa ngục cát lún vô cùng vô tận.
Ôn Tình đi
giữa đám người, cứu chữa cho một vài tu sĩ bị phỏng, ngoại trừ những
người này ra, số lượng người cũng không bị tổn hao nhiều.
Lam Hi
Thần vừa kinh ngạc vừa vui mừng chào đón hai người, giải thích với bọn
hắn: "Hai người Kim Quang Dao và Tô Thiệp sau khi dẫn chúng ta đến lối
ra, dùng Kim Lăng uy hiếp, đồng thời đi theo lối ra bằng gỗ lên phía
trên, mỗi lần đi được một bước, là phá huỷ chỗ mà bọn chúng từng đứng
lên, ý đồ cho chúng ta mắc kẹt đến chết trong hầm mộ. Nơi này vốn có một sạn đạo (đường núi lát ván gỗ trong hẻm núi hoặc bờ vực) đi
thông lên mặt đất, xây dựng bên trên vách đá của hang động được hình
thành bởi đất cát, sạn đạo bị bọn chúng phá huỷ từng chút một, vách động bằng đất cát trên kia lập tức lỏng ra, cuối cùng, biến thành đất cát
bay loạn xạ không thể khống chế như hiện giờ.
Lam Vong Cơ nói: "Không có cách nào xây dựng lại sạn đạo hay sao?"
Lam Hi Thần lắc đầu, "Sạn đạo đều không phải là đường thẳng, mà là giống
như trận pháp quan tài này vậy, dùng một vị trí trấn áp nào đó để xây
dựng trên vách động, quanh co uốn lượn, chúng ta tuy rằng có thể nhớ rõ
hướng đi của một đoạn sạn đạo gần nhất, nhưng không thể nào biết được bố cục của toàn bộ sạn đạo, có vài chỗ nằm khuất tầm nhìn của chúng
ta...."
Lam Vong Cơ nói: "Vị trí trấn áp.... Trong số các tu sĩ không có ai thông hiểu loại trận pháp này hay sao?"
Lam Hi Thần nói: "Có, thật ra là có, vị tu sĩ kia tuy không nắm chắc mười
phần, nhưng cũng sẵn lòng thử một lần, chỉ là, điều quan trọng nhất
chính là, vật liệu để trấn áp cát lún..."
Nguỵ Vô Tiện tiếp lời nói: "Cần phải dùng vật liệu từ gỗ Giao Hoạn, những quan tài.... trong hầm mộ, bổ ra lấy dùng được không?"
Lam Hi Thần thở dài nói: "Có người từng đưa ra biện pháp này, nhưng cũng có người lo lắng, một khi chúng ta dùng những quan tài này, trận pháp quan tài sẽ phát sinh biến hoá, vị trí gian hầm mộ này của chúng ta cũng
theo đó phát sinh biến hoá, thậm chí nứt toạc đổ sụp xuống, bởi vậy
không ai dám hành động ẩu tả. Vậy nên, hiện giờ mọi người... bị mắc kẹt
trong một ngõ cụt".
Gió cát dữ dội giống như một con rồng khổng
lồ chiếm cứ không gian bên ngoài gian hầm mộ, hướng đi thay đổi thất
thường, tiếng động ào ào, có lúc phát ra tiếng ù ù nho nhỏ không biết là va chạm hay là chấn động, những hạt cát li ti như cơn mưa rào đổ xuống, rơi bên trên lỗ hổng được phá mở để đi vào, có tu sĩ bày ra một đống
trận pháp trấn phong và tĩnh âm ở chỗ nứt trên mặt đất, mới giảm bớt
được một ít tiếng ồn khác thường lọt vào tai và những cơn gió xoáy thổi
đến mức người ta không thể đứng vững.
Đám người vây quanh Tô
Thiệp, ép hỏi gã xem có lối ra nào khác không, trong cơn tuyệt vọng và
phẫn nộ, đám đông dần dần mãnh liệt lên, có người bắt đầu dùng tư hình
để đối phó Tô Thiệp, tiếng chửi bậy tức giận truyền đến bên tai Nguỵ Vô
Tiện, trong lòng hắn liền hiểu rõ, nhớ đến lời nói của Kim Quang Dao,
lối ra chỉ có một đường này, sợ rằng không phải là lời nói dối.
Kim Tử Hiên tiếp nhận Kim Lăng từ tay Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt có chút phức
tạp, một mặt thấy may mắn vì cha con đoàn tụ, mặt khác cảm thấy con trai và mình cùng ở trong tình cảnh nguy hiểm, không biết mừng hay lo, nhưng rất nhanh chóng y đã cảm thấy hạnh phúc với nhiệm vụ của một người cha, đút đứa nhỏ ăn hết bình sữa trong nháy mắt, sau đó ẵm nó đi vòng vòng,
chỉ có nó vài vị thúc thúc, để nó la hét lung tung vài tiếng, đứa nhỏ
rất vui vẻ, chỉ về hướng Nguỵ Vô Tiện, mắt mở to nhìn phụ thân, giống
như là nhận ra vị cữu cữu này.
Nhiếp Minh Quyết ở một bên trầm
tư, thỉnh thoảng nói chuyện với các tu sĩ giỏi trận pháp, bàn luận tính
khả thi của việc xây dựng lại sạn đạo, Nhiếp Hoài Tang thì rúc vào một
góc, vô cùng chán nản chơi với cây quạt của hắn.
Giang Trừng đi đến bên người Nguỵ Vô Tiện, nói: "Ngươi có ý tưởng gì?"
Nguỵ Vô Tiện thần bí hề hề nói: "Ta suy nghĩ, thay vì tạo ra một trận pháp
mà chúng ta đều không biết, còn không bằng trực tiếp đâm thủng cái nóc
hầm mộ này, trực tiếp dựng một cái thang dài đi tới trên mặt đất".
Giang Trừng xì một tiếng nói: "Ngươi ngốc à, đâm thủng cái trần này, gió cát
kia trực tiếp cuốn ngươi đi, ngươi đừng nói với ta ngươi có thể ngự kiếm trong gió cát kia nha?"
Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười: "Cũng đều là
đâm, thì phải xem ngươi lấy cái gì đâm, nếu dùng thứ có thể áp chế gió
cát này để đâm, vậy thì khác rồi."
Giang Trừng hừ nói: "Đừng có
úp úp mở mở, rốt cuộc phải làm thế nào? Chẳng lẽ, ngươi là muốn xếp
chồng mấy quan tài đó thành một cây cột, thông lên mặt đất?"
Giang Trừng vỗ một chưởng tới: "Ngươi cút, mau nói!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Gỗ thì đúng là gỗ rồi đó, nhưng tại sao phải khăng khăng
dùng quan tài, trực tiếp trồng một cây thần ở đây, không phải có thể nối thẳng lên tới trời hay sao?"
Bọn hắn nói chuyện, Lam Vong Cơ và
Lam Hi Thần ở bên cạnh đương nhiên cũng nghe được hết, Lam Vong Cơ liền
hỏi: "Làm thế nào trồng cây?"
Nguỵ Vô Tiện làm như thật nói: "Từ không thành có, có cách nào sinh ra?"
Ba người nhìn lẫn nhau, Nguỵ Vô Tiện nháy mắt với Lam Vong Cơ, "Lam Trạm,
cho ngươi một gợi ý, nhớ lại ngũ hành mới vừa rồi ta nói với ngươi"
Lam Vong Cơ im lặng suy nghĩ một tích tắc, ánh mắt hơi sáng lên: "Ngũ hành tương sinh".
Nguỵ Vô Tiện khen ngợi: "Chính xác! Ngũ hành có thể tương khắc, đương nhiên
cũng có thể tương sinh, người xây dựng hầm mộ Trương gia, lấy mộc khắc
thổ, chúng ta phá bỏ hầm mộ, cũng cần mộc, nghĩ xem, cái gì có thể sinh
mộc?"
Lam Vong Cơ bừng tỉnh: "Thuỷ... nước tinh khiết trong linh hồ"
Một lát sau, đám người dần dần quây thành một vòng lớn, từng cái đầu chen
chúc xô đẩy hướng vào chính giữa, cố gắng xem náo nhiệt bên trong, ở
chính giữa, Lam Hi Thần tay cầm linh hồ, tưới nước xuống mặt đất, dòng
nước lạnh trong suốt tập trung trên mặt đất thành một nguồn nước nhỏ,
linh thuỷ dần dần bị hút xuống dưới đất, lát sau, từ giữa nguồn nước nứt ra một khe hở, trong khe hở nhú ra một mầm cây nhỏ!
Đám người ồ
lên kinh ngạc, bị nhốt mấy canh giờ dưới lòng đất quỷ dị không thấy ánh
mặt trời này, cái mầm cây màu xanh nho nhỏ kia chiếu ra một tia nắng ban mai quý giá trong lòng mọi người. Mầm cây nho nhỏ được linh thuỷ tưới
lắc lư lảo đảo, trong ánh nhìn chằm chằm của đám đông, thong thả ung
dung mà cao lên được ----.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!