TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 24: 24


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nguỵ Vô Tiện tìm một góc ở trong nhà, nằm một hồi, trằn trọc khó ngủ.

Ánh mắt bay ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa tràn ngập một mảng trời đỏ ảm đạm, đúng là lúc hoàng hôn buông xuống.

Thật cẩn thận nhổm người lên, ngồi trên mặt đất.

Cảm giác tê tê đơ đơ lan ra từ miệng vết thương, hắn ôm đầu gối, nhìn bóng của mình trên mặt đất.

"Nguỵ Vô Tiện à Nguỵ Vô Tiện, ngươi xem ngươi kìa, ban đầu ta cảm thấy ngươi đã đủ thê thảm, vạn người phỉ nhổ, gia đình quay lưng, muốn nhìn cháu ngoại trai nhỏ một chút cũng có thể khiến người ta chặn giết. Bây giờ còn tốt hơn nữa, một kiếm đâm lủng ngực, đau đến tê tâm liệt phế, cũng không ai quan tâm. Lần trước trong tình trạng thê thảm như vậy, chính là ba tháng ở Loạn Tán Cương không thấy mặt trời. Sau đó, cho dù trên chiến trường giết địch, khiến cho mỗi ngày đều giống như ôn thần, nhưng khi trở về, có người chăm sóc, hỏi han ân cần, thổi đau xức thuốc, có người làm canh sườn hầm củ sen cho, bị thương nhõng nhẽo là có người đút..."

Nghĩ đến đây, vành mắt nóng lên, nước mắt chợt ứa ra, rồi nhỏ giọt rơi xuống.

"Sư tỷ... ta rất nhớ ngươi á..."

Nguỵ Vô Tiện không thể không thừa nhận, cho dù lớn như vậy, hắn cũng vẫn thích cảm giác có người để có thể làm nũng.

Cho dù ở Loạn Tán Cương, có đau đầu nhức óc đau đớn do bị thương, cũng có Ôn Tình bắt mạch chữa thương cho hắn. Ôn Ninh càng là canh giữ bên người hắn một tấc không rời, đuổi cũng không đi. Hiện giờ thì sao, có nhà không thể về, còn bị người ta một đường đuổi giết. Đuổi giết thì đuổi giết, hắn lại không thể đụng vào, không thể làm bị thương cái người đuổi giết hắn này.

Lam Trạm cái tên ngu xuẩn nhà ngươi...

Thế mà thật sự xuống tay. Tuy rằng tình hình lúc ấy, cũng là do mình sơ ý, không nhận ra y nhẫn nhịn đã lâu, sắp sửa bùng nổ. Ôm Lam Vong Cơ ngủ một đêm, lúc buổi sáng tỉnh lại, ngực mình vẫn tràn đầy ấm áp, lọt vào cái bẫy dịu dàng do chính mình tưởng tượng.

Những cũng không cần phải thật sự ra tay tàn nhẫn như vậy chứ... Rõ ràng, cũng chỉ là định chỉnh sửa bề ngoài cho y một chút thôi. Có lẽ, đây là vì cho rằng mình định tấn công y.

Qua một khắc, Nguỵ Vô Tiện lại hạ quyết tâm căm hận y. Nhặt một cành cây âm thầm chọc chọc đâm vào một góc, tưởng tượng ở đầu nhánh cây kia chính là Lam Vong Cơ.

"Đâm vào mông ngươi, đâm vào nách ngươi, đâm vào rốn ngươi..."

Một phen dùng sức này, lại kéo tới miệng vết thương, Nguỵ Vô Tiện đau kêu thành tiếng, cả người cuộn lại thành một cục, dán trên mặt đất rên hừ hừ ra mồ hôi lạnh. Sau một lúc lâu, cơn đau dịu lại, đầu mơ mơ màng màng, thấy một thứ gì đó bay lơ lửng trong không trung lặng lẽ canh giữ cho hắn, ngực nóng lên.

"Tiền bối, cho ta mượn ôm một chút đi".

"...."

Duỗi tay chụp lấy, ôm đầu lâu khô vào trong lòng, cũng không chê cộm, kiên quyết phải kéo vào trong tay, bọc trong khuỷu tay, cằm gối lên thứ gì đó, thì mới có thể ngủ ngon.

Bạn đang đọc bộ truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt tại truyen35.shop

Vết thương ở ngực kia lúc thì đau lúc thì tê, nửa túm nửa kéo, khiến hắn chịu trận một hồi, rốt cuộc ngủ thiếp đi.

***

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, đưa tay lên, bẹp một cái trúng con muỗi, trên mặt còn hơi đỏ, thì nghe thấy ở nơi xa truyền đến tiếng bước chân lạo xạo lạo xạo.

Trừng mắt nhìn trong bóng đêm một lúc, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Không thể nào, thật sự hận ta như vậy? Hơn nửa ngày rồi vẫn rượt đuổi không tha?"

Kiểm tra từng gian phòng đổ nát, lát sau, một người lao vào, đảo mắt qua, quay đầu kêu lên: "Hàm Quang Quân! Tìm được người rồi!"

Nghe vậy một bóng người mặc bạch y vội vàng đi đến, người thông báo hơi chần chừ một chút, khẽ nói: "Hắn... hình như đã chết..."

Bóng người đó trong nháy mắt như là đứng không vững, nhẹ nhàng bước trên mặt đất, gấp gáp đi vào.

Một người làm nghiêng trên mặt đất, da mặt trắng bệch, đầu quay sang một nửa, những mảnh quần áo còn sót lại trên người, vốn đã bị xé rách bươm, cột dính lại với nhau, tuy là áo màu đen nhìn không ra màu đỏ, nhưng đúng là một mảng đen thẫm ở giữa thấm ướt loang rộng ra không thấy đường biên, khiến người ta không thể ước tính được lượng máu chảy ra lúc trước xối xả như thế nào.

Cả ngươi Lam Vong Cơ hơi suy sụp môt chút, không thể tin nổi: "Lúc ta xuất kiếm rõ ràng đã tránh chỗ yếu hại..."

Y giơ tay ra, kiểm tra hơi thở của hắn, sờ mạch của hắn.

Không có âm thanh, không có phản ứng.

Thu tay lại, y bất động tại chỗ thật lâu.

Thế mà thật sự đã chết.

Ban đầu, y chỉ nghĩ diệt trừ người này cho sảng khoái, hiện giờ được rồi, nhìn thi thể lạnh lẽo này, y lại không có một chút khoái cảm đã báo được thù nào. Đối với cái người Mạc Huyền Vũ này, y không hề lưu luyến hay tiếc nuối gì, tuy rằng y không thể khẳng định hắn giết chết Nguỵ Anh rốt cuộc là có ý định hay là nhất thời lỡ tay, những lý do mà hắn từng nói với y, không biết được toàn cục, y không thể nào phán đoán thật giả, cũng không thể thuyết phục chính mình rằng hắn thật sự có chết hoàn toàn cũng không đền hết tội, bởi vậy y vẫn luôn chưa ra tay giết chết. Nhưng nỗi căm hận của y là thật sự, đối với cái chết của hắn, y chỉ là bất ngờ.

Nhưng, giết hắn chết thì thế nào chứ?

Giết hắn, Nguỵ Anh có thể trở lại sao?

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt, truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt , đọc truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt full , Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt full , Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top