Nguỵ Vô Tiện dưỡng thương mấy ngày ở một nơi hoang vu, khoẻ lại đến bảy tấm phần, một hôm, đi xuống chân núi. Đầu lâu khô: "Phương hướng này.... không đúng nha?" Thân thể Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng, ngâm nga một bài hát, mang đôi ủng đen, nhanh như chớp đã chạy đi thật xa. Đầu lâu khô nói: "Thế nào, lại phải về Nghĩa Dương tìm oan gia kia của ngươi ha? Lành sẹo rồi là quên đau đúng không?" Nguỵ Vô Tiện xua tay nói: "Mua quần áo rồi đi liền". Lúc từ cửa hàng quần áo bước ra, túi tiền Nguỵ Vô Tiện lại nhẹ đi không ít, nghĩ thầm lần sau nhất định phải kêu Lam Vong Cơ bồi thường hắn cho
đàng hoàng. Đi được vài bước, trong lòng thẫn thờ: "Lần sau?.... Lần sau là khi nào đây?" Đầu lâu khô nhìn thần sắc của hắn, chặc lưỡi nói: "Bước đi không đặng đúng không". Tâm trí lơ ngơ, đi đến trước một tửu lâu có mặt tiền rất là rộng mở, mũi
ngửi thấy một tia hương rượu, thân mình không tự chủ được bước lại gần,
mới vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy một bàn toàn người trong huyền môn
thân mang linh kiếm.
"Nghe nói Mạc Huyền Vũ này ở Cùng Kỳ Đạo,
chỉ một cây sáo đơn giản, lúc thổi lên, đã khống chế Quỷ tướng quân tấn
công một phát giết chết Nguỵ Vô Tiện, thực lực rất đáng sợ, thật sự là
khiến người ta sợ hãi á!" "Phải, ta nghe một vị tu sĩ Lan Lăng
Kim thị nói, Mạc Huyền Vũ ba năm trước đã rời khỏi Kim thị, Kim gia tìm
không ra, chỉ truyền ra mấy câu linh tinh, nói hắn ở trong núi rừng
hoang dã không một tia nắng mặt trời để tu luyện thuật pháp quỷ đạo. Kim gia không ngờ hắn rơi vào tà đạo, phái người đưa thư từ khuyên nhủ, kết quả ngay cả tro xương của người truyền tin cũng không tìm thấy!" "Cứ phát điên như thế hả?! Vậy hắn và Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện có quan hệ gì?" "Có lời đồn nói người khai tông lập phái của thuật pháp quỷ đạo này không
phải là Nguỵ Vô Tiện, trên thực tế chắc là Mạc Huyền Vũ này mới đúng,
bằng không các ngươi nghĩ xem, hắn làm thế nào có thể chiếu tướng ngược, dùng con chó điên do Nguỵ Vô Tiện nuôi để cắn chết Nguỵ Vô Tiện?" Mọi người vâng dạ nói phải. "Có lẽ, Nguỵ Vô Tiện này căn bản chính là học từ Mạc Huyền Vũ, ai ngờ lại
âm thầm nảy sinh lòng dạ khác, trộm lấy đi Âm hổ phù mà sư phụ hắn hao
tổn hết tâm huyết để luyện ra, muốn tự lập môn hộ, kết quả năng lực
không bằng, thảm bại ngay tại chỗ. Bởi ta nói, người tu tập theo ma đạo
này, vốn là nhân phẩm xấu xa, việc khi sư diệt tổ cũng làm được mà không hề chớp mắt. Lần này, mấy tên tín đồ vô cùng hung ác này, không cần bẩn tay huyền môn bách gia, đã tự mình đóng cửa đấu đến ngươi chết ta sống, không phải thành như vậy hay sao? Chính gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, thật là đã! Thật sự là quá đã!" Mọi người vỗ đùi khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!