Nguỵ Vô Tiện mặt mày hớn hở nói, nhưng thấy sắc mặt Lam Vong Cơ càng lúc càng kém, trong lòng kêu lộp độp, vội nói: "Lam Trạm, ngươi đừng nghĩ
lung tung, ta không phải đang đùa giỡn với ngươi, ta là muốn làm chính
sự. Nè, sao ngươi lại bỏ đi? Vậy ngươi nói xem, suy đoán vừa rồi của ta
có lý hay không? Cái này gọi là tư duy linh hoạt, không theo khuôn mẫu,
cũng không phải là không đứng đắn, nếu như ngươi không có ý tưởng của
mình, thì cũng đừng ngăn cản suy nghĩ của người khác..."
Lam Vong Cơ cũng không quay đầu lại nói: "Không phải là lây bệnh".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không phải là lây bệnh? Vậy tại sao hai người xưa nay vốn không quen biết, lại có cùng loại bệnh? Trên đời có thể trùng hợp như
vậy hay sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Không phải xưa nay không quen biết".
Nguỵ Vô Tiện bối rối mờ mịt: "Nhưng Thẩm Mạc là một nữ tử khuê các làm sao
có tiếp xúc gì với một nữ cướp nổi tiếng tàn ác? Thẩm Mạc cũng không
giống như nói dối nha... Hay là, giữa các nàng ấy có mối liên hệ nào đó, thậm chí là mối liên hệ mà ngay cả bản thân các nàng ấy cũng không phát hiện ra?"
Lam Vong Cơ dừng bước chân, hơi ngước mắt, nói: "Ngươi từ chỗ chủ tiệm đồ cổ kia, có nghe nói, trong ngôi mộ Thẩm cô nương
sinh ra, còn có một quan tài trẻ con khác?"
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, buột miệng thốt ra: "Ý ngươi là, Chu Tử
Tước là từ trong quan tài kia ra, nàng ta và Thẩm Mạc giống nhau, cũng
là một đứa bé sơ sinh sống lại?"
Lam Vong Cơ hơi gật đầu, nói:
"Một quan tài kia đã bị phá hỏng từ lâu, có thể là bọn trộm mộ, cũng có
thể là nguyên nhân khác, Chu Tử Tước sống lại quay về trần gian sớm hơn
Thẩm Mạc một bước, quỹ đạo hai người giao nhau, thực ra không nhận biết
đối phương."
Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ nói: "Lam Trạm, ngươi cảm
thấy, trên đời này thực sự có chuyện chết mà sống lại ư?... Chẳng lẽ, là giống như ta, bị hiến xá trở về? Nhưng, ai lại hiến xá lên thân thể một đứa bé sơ sinh?"
Vẻ mặt Lam Vong Cơ khẽ biến đổi, ngập ngừng nói: "Nguỵ Anh, ngươi, lúc trước làm thế nào....?"
Nguỵ Vô Tiện thấy đau đầu: "Sự việc đó, nói ra thật phức tạp, chuyện này
không vội, có thời gian rảnh sẽ từ từ nói cho ngươi nghe..." Một vấn đề
nghi hoặc đã lâu hiện ra trong đầu, tinh thần phấn chấn, nói: "Nhắc mới
nhớ, Lam Trạm, làm sao ngươi nhận ra ta?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi, khoanh tay rảo bước đi, "Tự mình nghĩ".
Nguỵ Vô Tiện "Hả?" một tiếng, bối rối nói: "Lam Trạm, ngươi vậy là không
đúng rồi, khi dễ trí nhớ ta không tốt, ta đi theo ngươi trong thời gian
này, làm bao nhiêu việc, nói bao nhiêu câu, sao có thể nhớ rõ ràng như
thế được chứ, ngươi kêu ta nghĩ, không phải là mò kim đáy biển sao?"
Lam Vong Cơ xoay người, một ánh mắt lạnh lùng quét tới: "Ngươi cũng biết ngươi làm rất nhiều chuyện?"
Nguỵ Vô Tiện nghẹn họng. Đoạn thời gian đó khoác một túi da mới, ỷ vào không ai nhận ra, đối với Lam Vong Cơ đùa bỡn bằng mọi cách, trêu chọc muôn
vạn lần, rất là vui sướng. Thiên đạo luân hồi, bây giờ chân tướng lộ ra, Lam Trạm đây là muốn đòi nợ. Cười ha ha một tiếng, đáng thương nói:
"Ta... ta không phải là bất đắc dĩ hay sao, cởi quần áo với lại chuốc
rượu ngươi gì đó, là dưới tình thế cấp bách, làm gì để ý được nhiều như
thế, nghĩ gì làm nấy, cũng không phải là cố ý trêu đùa ngươi...."
Sự thật là, không chỉ để ý được, mà còn ra tay thành thạo, làm hoài không chán.
Lam Vong Cơ có vẻ bị hắn thuyết phục, ánh mắt nhu hoà, nhìn hắn nói: "Vậy tại sao không thừa nhận thân phận với ta?"
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, vì là muốn đùa giỡn ngươi đó! Nhưng điều này làm sao có thể để cho Lam Trạm biết được chứ?
Đúng lý hợp tình nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn à, bị ngươi không phân
rõ phải trái đúng sai chém giết một trận, ta muốn giải thích, ngươi sẽ
nghe sao?" Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng chột dạ, ý nghĩ xẹt qua, đột nhiên kéo cổ áo, lộ ra một mảng ngực trắng như tuyết.
"Ngươi... làm gì vậy?" Lam Vong Cơ đang chuẩn bị dời mắt đi, thì liếc thấy một vết sẹo dữ tợn trên ngực Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nhìn vẻ mặt áy náy của Lam Vong Cơ, biết chiêu này hiệu quả,
nói tiếp: "Ngươi nói ngươi, đâm ở đâu không đâm, phải đâm ở ngay tim
người ta, giống như Ôn Ninh, đâm ta đau biết chừng nào... Lúc ấy thủng
một lỗ, máu chảy ra ào ạt, ta còn tưởng rằng sắp chết lần nữa, thật vất
vả mới nhặt cái mạng này đã sắp phải ném đi lần nữa..."
Lam Vong
Cơ nhìn mà trái tim thắt lại vì đau đớn, nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang
kéo cổ áo của Nguỵ Vô Tiện, dịu dàng nói: "Còn đau không?"
Nguỵ
Vô Tiện bị giọng nói trầm thấp, đột ngột ghé sát vào của Lam Vong Cơ,
làm cho cả người hắn mềm nhũn, ngẩn ngơ: "Không, không đau..."
Lam Vong Cơ cuối cùng nhìn một cái, kéo cổ áo hắn lên, đầu ngón tay khẽ
lướt qua ngực hắn, một tia mát lạnh. Cẩn thận chỉnh lại nếp gấp vạt áo ở thắt lưng, lòng bàn tay ấm áp hơi dán vào bụng của hắn, Nguỵ Vô Tiện
bất giác giật bắn người về phía sau, hoảng loạn một trận: "Ta... ta có
thể tự làm..."
Lam Vong Cơ giống như bị một cây kim nhỏ đâm
trúng, bàn tay lơ lửng giữa không trung hơi cuộn lại, thu vào trong tay
áo. Nguỵ Vô Tiện đúng là thích gần gũi y, nhưng một khi y đảo khách
thành chủ, chủ động đụng vào hắn, thì Nguỵ Vô Tiện sẽ giống như con vật
nhỏ bị hoảng sợ, lập tức tránh né, thân thể tiến vào trạng thái đề
phòng.
Lung tung sửa sang lại một hồi, Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu
liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, thấy dáng vẻ không vui của y, lập tức cảm thấy mình thật là không phúc hậu, bình thường trêu chọc Lam Vong Cơ gọi là chẳng kiêng nể gì, trái lại Lam Vong Cơ chạm vào hắn một chút, hắn
lại không vui. Buổi tối lần trước cũng vậy, Lam Vong Cơ muốn cởi thắt
lưng của hắn, phỏng chừng cũng là nhất thời tức giận, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, để hắn cũng lĩnh giáo một phen cảm giác bị trêu đùa. Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nhận ra được những hành vi trước kia của mình có bao nhiêu tuỳ hứng và quá đáng, may mà Lam Vong Cơ còn chịu đựng lâu như
vậy, mang hắn theo bên người, mình ba lần bốn lượt chạy trốn, y vẫn sốt
ruột muốn tìm mình trở về như thế.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!