Lam Vong Cơ không một tiếng động, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Hắn
chỉ là đun chảy một góc Âm Hổ phù, là có thể nhờ vào đó thả oán linh ra, quấy rầy tinh thần ngươi đến thế này, nếu như hắn nung chảy toàn bộ Âm
Hổ phù, thì sẽ như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh nói: "Ý ngươi là, hắn muốn mượn đao giết người?... Dẫn tới oán linh trong Âm Hổ phù
phản phệ với ta, như vậy, ai cũng chỉ nghĩ là tự ta mất khống chế, căn
bản sẽ không nghĩ đến đằng sau có bàn tay quỷ quyệt như vậy thao túng
mọi việc". Xoa ngực, chợt cười lạnh, "Một chiêu này, thật sự cao minh,
không nói đến tà thuật kia của hắn ta, chỉ nghĩ đến cách giết người nham hiểm độc ác, lại không để lại dấu vết này, là đủ thấy tâm cơ của hắn".
Lam Vong Cơ ngầm hiểu ý: "Thâm sâu khó dò".
"Người không chỉ biết được thân phận của ta, còn phải hao tổn tâm tư như thế
để giết ta, có thể là ai..." Nguỵ Vô Tiện chăm chú suy ngẫm, bất đắc dĩ
kẻ thù quá nhiều, mười ngón tay đếm không hết. Tinh thần và thể xác đều
mệt mỏi, suy nghĩ một hồi, dứt khoát không nghĩ nữa, uể oải dựa vào
thành giường, nhắm mắt nghỉ tạm.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi, ngập ngà ngập ngừng: "Mới vừa rồi ngươi... tìm ta, chính là vì chuyện này?"
Nguỵ Vô Tiện mở to mắt, bĩu môi, oán trách nói: "Đúng vậy đó, ta đã nói ta
không thoải mái, ai biết ngươi chẳng nói chẳng rằng đuổi ta ra ngoài,
hung dữ, làm như thấy kẻ thù không bằng..."
Lam Vong Cơ nhìn hắn một lúc, lắc lắc đầu, như thể không biết phải làm thế nào.
Nguỵ Vô Tiện mặt ủ mày ê một trận, nói: "Lần sau ngươi muốn đuổi ta, thì
viết cái giấy nợ, đợi lần sau ta đắc tội ngươi, thì chúng ta sẽ huề
nhau, xoá bỏ toàn bộ. Ai cũng không được nổi giận nữa, đặc biệt không
thể không để ý đến người kia. Bằng không cái mạng nhỏ này của ta mất đi, hoá thành oán quỷ, hàng đêm quấn lấy ngươi, khiến ngươi ngủ không ngon
giấc, sinh ra hai cái quầng thâm mắt đen thui, xem ngươi làm thế nào
giải thích với Lam lão nhân... Vong Cơ à, đêm nào ngươi cũng làm gì vậy
hả? Trạch Vu Quân sẽ khuyên ngươi thú nhận, giải thích rõ ràng, có phải
đi gặp lén cô nương nào không? Vong Cơ, huynh trưởng biết trong lòng
ngươi có một người, tuổi ngươi cũng lớn rồi, nhưng chuyện tình yêu, nhất định phải biết lễ nghi đúng mực, trước khi cưới hỏi đàng hoàng, không
thể lén lút trao nhận, càng không thể làm vấy bẩn sự trong sạch của cô
nương người ta..."
Lam Vong Cơ không nghe nổi nữa, ngắt lời hắn:
"Cả ngày không nghiêm túc, đêm khuya xâm nhập giường ngủ của người khác, làm sao người khác không hiểu lầm ngươi..."
Khoé miệng Nguỵ Vô
Tiện câu lên, chọt vào ngực y nói: "Hàm Quang Quân, ngươi đây là nghĩ đi đâu vậy, cứ cho rằng ta đối với ngươi có ý nghĩ không an phận. Ngươi
nói ngươi đó, lớn lên thanh thanh bạch bạch, nhưng trong đầu toàn chứa
thứ gì? Hử?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ mất tự nhiên một hồi.
Nguỵ Vô Tiện chiếm được tiện nghi của y, cảm thấy hài lòng nói: "Được rồi, chỉ đùa một chút, ngươi lại tưởng thật".
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, không nói tiếng nào, bộ dạng trông như thất vọng chán chường.
Nguỵ Vô Tiện nhìn sắc mặt của y, nói: "Lại không vui rồi? Lam Trạm nha,
ngươi nói ngươi, cùng ta lêu lổng lâu ngày như vậy, rốt cuộc có học được điểm tốt hay không, da mặt tại sao vẫn mỏng như vậy?"
Không biết "da mặt dày" có cái gì hay để học, Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì.
Suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: "Ngươi... lần trước, tới phòng ta, cũng là vì Âm Hổ phù không yên?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lần nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Chính là... cái lần ta đuổi ngươi đi đó".
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, nhớ lại sự việc sau khi trở về từ hầm mỏ, bởi vì sử
dụng Âm Hổ phù quá độ nên hao tổn tinh thần, buổi tối không thể ngủ, đêm khuya xông vào phòng Lam Vong Cơ, lại trêu chọc y, bị y đuổi đi.
"Lần đó hả... đúng nha, ta... tinh thần không yên, không biết tại sao, nghĩ
đến mùi đàn hương trên người của ngươi, có tác dụng thanh tâm an thần,
cho nên lén đến nằm bên cạnh ngươi".
Lam Vong Cơ nói: "Chỉ như vậy?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừ".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!