Lục Giản đi lên
phòng, vừa lên đến trên lầu, có một nam sinh cầm điện thoại mang theo vẻ mặt sầu thảm chạy nhanh về phía này, suýt chút nữa đã đụng phải Lục
Giản.
"Hi, Lục Thần..." Nam sinh kia vỗ vai anh một cái, rồi vội vàng tiếp tục chạy xuống dưới phòng thì bị Lục Giản gọi lại:
"Đồ của cậu làm rơi sao?" Anh chỉ chỉ giấy trên mặt đất.
Nam sinh kia hốt hoảng hô một tiếng, lập tức nhặt tờ giấy dưới đất lên,
"Tôi phải dựa vào tờ giấy này mới có thể bảo toàn tính mạng đấy."
Lục Giản thuận miệng hỏi: "Sao thế?"
Nam sinh này là bạn cùng phòng sát vách phòng của Lục Giản, cậu ta bị hỏi
như vậy thì thở dài một hơi: "Còn không phải vì bạn gái của tôi sao, tối qua tôi chơi game quên đón cô ấy tan học. Hôm nay cô ấy đã mắng tôi cả
một ngày, tôi vừa viết xong bản kiểm điểm hai nghìn chữ, bây giờ tôi
phải nộp cho cô ấy , nếu không tối nay cô ấy sẽ không để yên cho tôi ngủ đâu, tôi khổ quá mà."
Nam sinh kia ngẩng đầu nhìn Lục Giản, vỗ vỗ vai anh: "Lục Thần bây giờ tôi rất hâm mộ cậu
vẫn còn độc thân đấy, yêu đương con mẹ nó quá phiền phức, có bạn gái thì có cái gì tốt chứ. Thôi không nói nữa, tôi sắp không kịp nữa rồi..."
Bóng dáng của nam sinh kia biến mất ở phía cuối hành lang.
Lục Giản tiếp tục đi về phía phòng của mình, anh đứng trước cửa phòng, một lúc lâu vẫn chưa mở cửa đi vào.
Anh quay đầu, nhìn cảnh đêm phía xa xa, trong đầu anh hiện lên câu nói vừa
rồi của nam sinh kia, cùng lời mà Lý Đình nói với anh: "Nếu như không
thích thì đừng cho cô ấy hy vọng."
Yêu
đương, thực sự không nằm trong kế hoạch bốn năm đại học của Lục Giản,
anh muốn dồn toàn bộ sức lực tâm trí tập trung và chuyện học hành.
Còn về phần Châu Tố --
Anh chỉ cần đối với cô giống như đối với những người khác theo đuổi anh thôi.
Những chuyện khác, anh sẽ không nghĩ nhiều.
-
Châu Tố có một khoảng thời gian không hề liên lạc với Lục Giản, dường như cô biến mất hoàn toàn không cuộc sống của anh.
Cô cố gắng kiềm chế bản thân không đi quấy rầy anh, không đến câu lạc bộ rubik, cũng không đi thư viện.
Châu Tố muốn nhìn xem nếu cô đột nhiên biến mất, có thể ảnh hưởng đến Lục
Giản hay không, anh có thể sẽ bỗng cảm thấy vắng vẻ không quen, sau đó
không chịu nổi, chủ động đến tìm cô.
Đây là chiêu "Lạt mềm buộc chặt" cực kỳ kinh điển.
Nhưng Lục Giản lại không hề cắn câu, anh từ đầu đến cuối vẫn không hề liên
lạc với cô, không có cho cô bất kỳ tín hiệu nào rằng anh có muốn tới gần cô hay không.
Châu Tố tức đến mức nằm
trên giường phát điên, "Sao người này đầu gỗ như vậy chứ a a a a a tức
chết mất! Các cậu nói xem có phải gần đây Lục Giản bận rộn nhiều việc
không? Đến mức không có thời gian xem điện thoại không."
Lê Thiến ngẩng đầu nhìn cô, đặt quyển sách trên tay xuống, chọc thủng ảo
tưởng của cô: "Tố Tố, cậu còn vì cậu ta mà kiếm cớ nữa. Bây giờ người
trẻ tuổi có ai có thể một ngày không đụng vào điện thoại, làm gì bận rộn đến mức như vậy."
"Hu hu hu vậy cậu nói xem vì sao cậu ấy không tìm mình chứ."
Lê Thiến nhíu mày, nhìn về Bối Doanh Doanh, Bối Doanh Doanh không dám nói
cho Châu Tố biết, cô lén bảo Du Hàn quan sát Lục Giản, anh nói Lục Giản
không có gì khác thường, vẫn giống như trước đây khi Châu Tố vẫn chưa
theo đuổi.
"Tối Tố, mình cảm thấy có khi nào là ... Do phản ứng của Lục Giản có hơi trì độn không?" Bối Doanh Doanh nhẹ giọng nói.
Lê Thiến lắc đầu, "Mình cảm thấy nếu có một người con trai thích cậu,
người đó sẽ cho cậu cảm nhận được. Lục Giản cho dù có đầu gỗ đến mức nào thì cũng là một chàng trai bình thường, sao cậu ta có thể đối với Tố Tố như vậy được..."
Châu Tố ngã ra giường, kéo chăn lên che kín đầu, không nói một lời.
Lế Thiến nhìn Bối Doanh Doanh, Bối Doanh Doanh lắc đầu, nhỏ giọng nói với
cô ấy: "Loại chuyện này để cậu ấy tự mình giải quyết đi."
Vì anh mà cuộc sống của cô bị lệch sang một hướng khác, trở nên u ám buồn
rầu hơn rất nhiều, điều này cũng ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.
Một ngày cuối tuần, cô cùng bạn ra ngoài uống rượu, buổi tối vì đã quá trễ nên say khi uống say cô được bạn đưa đến khách sạn.
Sáng ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy, phát hiện cổ
họng đau rát, đầu cũng choáng váng, đến cả nói chuyện cũng rất mất sức.
Cô sờ lên trán thì trán cô nóng hôi hổi.
Châu Tố ngồi trên giường nhìn một vòng xung quanh, sau đó khó khăn lết xuống giường, cảm thấy cả người nặng trịnh.
Cô nhắn tin cho bạn mà không thấy ai đáp lại, chắc là bọn họ đều đang ngủ.
Châu Tố rót một cốc nước, sau khi uống chút nước cô mới cảm giác cổ họng
thông thoáng xíu, lúc này mới có thể nói chuyện. Cô quay lại giường nằm, quấn chặt chăn bông, một lúc sau mới chạm vào điện thoại bên cạnh, cô
nhìn màn hình trò chuyện, dừng lại ở tên "Lục Giản", bỗng hốc mắt nóng
lên.
Nếu cô nói với anh là cô phát sốt... Anh sẽ đến tìm cô không?
Cuối cùng cô nhịn không được cúi đầu trước, chủ động tìm anh.
Sau khi ấn gọi, cô cầu nguyện anh sẽ nhận điện thoại, mà anh thật sự nhận ——
Giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên bên tai, mũi Châu Tố ê ẩm, "Lục Giản..."
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, hình như phát hiện cô không giống như bình thường, "Sao thế?"
"Mình, mình bị sốt rồi, bây giờ mình rất khó chịu, lại không ở ký túc xá,
cậu... Cậu có thể đến đây đón mình không, mình không liên lạc được với
bạn của mình." Giọng của cô nghe rất tủi thân.
Lục Giản sửng sốt, "Có nghiêm trọng không?"
"Chắc là nghiêm trọng..."
Đầu dây bên kia lại im lặng một lúc, cũng không nói là có đồng ý hay không, mà chỉ bảo cô chờ một lúc.
Lục Giản cúp điện thoại, anh nhìn điện thoại, trong đầu hiện lên rất nhiều
chuyện, một lúc lâu sau bấm gọi cho một số điện thoại.
Đầu dây bên kia được kết nối, một giọng nam vẫn còn vẻ ngái ngủ vang lên: "Chuyện gì."
"Du Hàn, bạn... Bạn gái cậu có ở bên cạnh cậu không?"
Du Hàn nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trong lòng mình, hơi híp mắt lại, "Sáng sớm cậu đã tìm bạn gái tôi rồi?"
"... Không phải vậy đâu. Bạn cùng phòng của cậu ấy, tên là Châu Tố, bị sốt,
bạn gái của cậu có tiện qua đó chăm sóc cô ấy một chút không? Tôi...
không thích hợp qua đó."
Du Hàn hỏi lại: "Vậy tại sao người ta lại nói cho cậu biết?"
Lục Giản im lặng, đáy mắt dần tối.
Du Hàn nói "Biết rồi", sau đó bực bội cúp điện thoại Bối Doanh Doanh cũng
lờ mờ bị đánh thức, hai mắt vẫn còn buồn ngủ díp lại hỏi anh: "Ưm, sao
thế ?"
Anh nói chuyện vừa rồi với cô, cô nhìn điện thoại, đúng là có một cuộc gọi lỡ của Châu Tố.
Bối Doanh Doanh muốn đứng dậy, bị Du Hàn từ phía sau ôm lấy.
"Sáng sớm đã bị gọi đi rồi."
Cô mỉm cười xoay người sờ đầu của anh, giống như dỗ trẻ con, "Được rồi, em phải đi xem cậu ấy một chút."
Sau khi cô đi rửa mặt, Du Hàn gọi điện cho Lục Giản báo một câu, sau đó Lục Giản gọi điện cho Châu Tố.
Châu Tố vốn đang tràn đây chờ mong, ai ngờ lại nghe thấy anh nói: "Tôi đã
giúp cậu gọi bạn cùng phòng cậu rồi, cậu ấy sẽ qua đó."
Lời này giống như dội một gáo nước lạnh dập tắt toàn bộ chờ mong của cô, cô sững sờ, "Cậu... Cậu không rảnh sao?"
Lục Giản nuốt nước bọt một cái: "... Ừm."
Ánh mắt cô tối lại, giọng cười đầy chế giễu cũng nghẹn ngào: "Lục Giản,
chúng ta đã lâu như vậy rồi không gặp mặt, cậu một chút cũng không muốn
gặp mình sao?"
Đầu dây bên kia im lặng.
Châu Tố hít mũi một cái, lau nước mắt, "Không sao, hôm nay cảm ơn cậu."
Cô trực tiếp cúp điện thoại, vùi mặt vào trong chăn.
Một lúc sau, Bối Doanh Doanh đến đón Châu Tố.
Lúc Bối Doanh Doanh đến nơi nhìn thấy dáng vẻ này của Châu Tố thì nói muốn
đưa Châu Tố đi bệnh viện, Châu Tố cũng không phản kháng, cô dường như đã chết lặng.
Lúc hai người ngồi trên xe taxi, Bối Doanh Doanh nhìn gương mặt tái nhợt của Châu Tố, đau lòng nói: "Tố Tố, cậu không sao chứ?"
Châu Tố tựa đầu lên vai Bối Doanh Doanh, cắn môi, nước mắt lăn dài trên má.
Với tất cả niềm kiêu hãnh của mình, cô cho rằng cô trong lòng Lục Giản sẽ khác biệt, hóa ra cô đã đánh giá cao bản thân rồi.
Trong lòng Lục Giản, cô cũng chỉ như vậy thôi, ngay cả khi cô đổ bệnh đến mức này, anh cũng không muốn đến gặp cô dù chỉ một lúc.
Nếu như anh thích cô, sao có thể lạnh lùng vô cảm như vậy.
Tất cả đề chỉ là tình cảm đơn phương của cô mà thôi.
Sáng hôm đó, Du Hàn trở về phòng ký túc xá, Lục Giản ngẩng đầu lên nhìn thấy Du Hàn trở về, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Du Hàn lạnh lùng liếc Lục Giản một cái, không thèm để ý, một lúc sau Lục
Giản giả bộ tùy tiện nói: "Châu Tố... Cô ấy thế nào rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!