Tối hôm nay, Châu Tố
cùng đàn anh trong trường đến thư viện để tìm tài liệu cho hoạt động mà
hiệp hội ngoại ngữ sẽ tổ chức vào tuần sau, hơn sáu giờ cô đã đến nơi,
sau khi tìm sách xong, cô và đàn anh chuẩn bị đi họp.
Nhưng không ngờ lại gặp Lục Giản ở đây.
Lúc đi ngang qua anh, cô siết chặt mép sách và tiếp tục bước đi cho đến khi giọng nói của tiền bối vang lên bên tai cô kéo suy nghĩ của cô quay lại ——
"Vậy chúng ta trước tiên đi mua một ít bánh mì đi? Không thể không ăn gì được."
Châu Tố hơi sửng sốt, gật đầu.
Đàn anh nhìn sắc mặt cô hơi cứng ngắc, "Em thấy thế nào? Không thích ăn bánh mì hửm?"
Cô lắc đầu, nở nụ cười: "Không, chỉ là em đang suy nghĩ... Một quả táo có thể giải quyết được bữa tối rồi."
"Dạ dày của bọn con gái bọn em thật sự giống như dạ dày của chim non..."
Hai người đi ra khỏi thư viện, một làn gió ập tới mới khiến cho cơ thể đang căng cứng của cô thả lỏng.
Cô đã rời khỏi anh rồi.
Dĩ nhiên vừa rồi khi cô nhìn thấy Lục Giản, trong lòng vẫn không tự chủ
được có chút hoảng hốt, nhưng hàng ngàn cảm xúc nhanh chóng vụt tắt sau
khi nghĩ đến ngày hôm đó anh từ chối cô.
Châu Tố, nhanh chóng quên Lục Giản đi.
Anh không xứng để cô phải vấn vương.
-
Một bên khác, Lục Giản ngồi trước bàn trong thư viện, anh nắm chặt cây bút
trong tay nhìn chằm chằm quyển sách trên bàn. Trong đầu tất cả đều là
dáng vẻ tươi cười của Châu Tố vừa rồi khi đi chung với nam sinh kia.
Nhanh như vậy mà cô đã có đối tượng mới rồi?
Vậy anh thì sao... Anh là gì? Chỉ là mục tiêu để cho cô tiêu khiển thôi sao?
Không hiểu sao một ngọn lửa phẫn nộ từ tận đáy lòng anh đang bùng cháy, dường như có một mạng nhện đang bao phủ lấy cả trái tim của anh, cả người từ
trên xuống dưới đều cảm thấy rất bực bội.
Nhưng mấy giây sau, anh đột nhiên sững sờ ——
Vì sao anh lại không thoải mái?
Rõ ràng anh đã hy vọng cô không đến quấy rầy mình nữa, không phải sao?
Không còn bị cô mỗi ngày đều quấn lấy anh, không phải anh nên thấy vui vẻ sao?
Lục Giản cảm thấy bản thân nhất định là do dạo này anh lười biếng chuyện
học tập, nên cảm xúc mới không thể khống chế được như vậy.
-
Lục Giản ôm tâm trạng đầy bực bội cố gắng cưỡng ép bản thân ngồi học đến
khi thư viện đóng cửa anh mới rời khỏi. Lúc trở lại phòng ký túc xá, có
một bạn học cùng lớp cũng ở chung ký túc xá đang phát quýt cho phòng bọn họ.
Nam sinh đó nhìn thấy Lục Giản trở về, cậu ta để ba quả quýt lên bàn của anh.
"Cảm ơn." lục Giản đi qua, đặt cặp sách lên bàn, anh Mập cười hì hì đi lại
khoác vai anh: "Lão Hàn, cậu có muốn giải thích một chút tại sao cậu lại cho Lục Giản nhiều quýt của bạn gái cậu tặng hơn bọn tôi không."
Lào Hàn ngượng ngùng sờ đầu, "Lục Thần, bạn gái của tôi là Chi Chi học lớp ba, là người trước đó từng theo đuổi cậu đó."
Lục Giản hơi sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Không nhớ rõ."
Anh Mập nói Lão Hàn vì cảm thấy ngại thì theo đuổi thành công nữ sinh trước đó từng thích Lục Giản, sợ Lục Giản cảm thấy không thoải mái. Ai ngờ
Lục Giản ngay cả nữ sinh đó như thế nào cũng không có ấn tượng.
"Tôi đã nói rồi mà, Lục Thần sao có thể bụng dạ hẹp hòi như vậy được, huống
chi nữ sinh theo đuổi cậu ấy nhiều lắm, đúng không Lục Thần?"
Lục Giản liếc anh Mập một cái, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc tắm rửa xong đi ra, Lục Giản nhìn bản thân trong gương, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Vừa rồi khi anh biết nữ sinh từng theo đuổi mình bây giờ đã có bạn trai,
anh không hề thấy không thoải mái chút nào, nhưng nếu nữ sinh này là
Châu Tố...
Lông mày anh bỗng nhíu lại.
Cmn, anh đang suy nghĩ gì thế này.
Lục Giản bực bội nhắm mắt lại.
-
Thời gian dần trôi bây giờ đã gần đến tháng năm, trường tổ chức cuộc thi top mười ca sĩ xuất sắc nhất trường, mỗi khoa đều tiến hành tuyển chọn. Từ
sân khấu tạm thời được xây dựng ban đầu bên ngoài quảng trường, đến cuộc thi cấp đại học trong hội trường nghệ thuật. Cuối cùng hơn hai mươi
người được lọt vào vòng chung kết diễn ra ở sân phòng hội trường lớn
nhất của trung tâm Văn hóa - Thể thao.
Lần này khoa máy tính, hiếm khi không còn tình trạng "không có người dự
thi", một nam sinh lọt vào trận chung kết với giọng ca trầm bổng, nên cả khoa đã cử một số sinh viên làm khán giả.
Tất cả mọi người ở trong ký túc xá của Lục Giản vừa khéo bị lùa đi xem, nên buổi chiều hôm chủ nhật tất cả bọn họ đều phải có mặt.
Buổi chiều nơi tổ chức cuộc thi, người đến xem đã đứng chật hội trường,
không khí hiện tại rất sôi nổi. Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, trên ghế bày
một đống que phát sáng, bong bóng hình bàn tay cỡ lớn và danh sách tiết
mục.
Anh mập tùy tiện mở ra xem, bỗng
ngạc nhiên nói: "Ê, người tên "Châu Tố" này, không phải là bạn cùng
phòng của người yêu anh Hàn sao?"
"Cái gì, đâu đâu đưa tao xem coi!" Tề Dịch nghiêng người qua nhìn.
Ánh mắt của Lục Giản bỗng cứng lại.
"Khoa ngôn ngữ thì là đúng rồi..."
"Tao nhớ lần trước Châu Tố hát rất hay! Bọn bay còn nhớ lần chương trình kết nối trước đó Châu Tố hát bài khinh khí cầu tỏ tình không!"
Anh Mập hưng phấn muốn nói gì đó, quay đầu nhìn thấy sắc mặt vi diệu của
Lục Giản, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức hạ thấp giọng xuống...
Sau chuyện tối hôm đó, Tề Dịch người thích Châu Tố đã ầm ĩ với Lục Giản một trận, ngay hôm sau, bầu không khí giữa hai người bọn họ trở nên căng
thẳng, nói chuyện ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngạo.
Anh Mập nghĩ Lục Giản không thích Châu Tố, nói không chừng Lục Giản có khi quên mất người đó là ai rồi?
Cũng đúng, trong lòng Lục Thần chỉ có mỗi sách thánh hiền thôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!