Lục Giản đưa mắt nhìn Châu Tố đi về phía xe mô tô kia, sau đó anh nhìn thấy Lý Đình ngồi trên chiếc xe đó.
Lý Đình cũng nhìn thấy Lục Giản, anh ta nhíu mày, giống như nhìn thấy một con sư tử khác xâm lược lãnh thổ của mình.
Châu Tố đi đến trước mặt Lý Đình, anh ta cầm mũ bảo hiểm lên, ân cần giúp cô đội xong thì cài khóa.
Cảnh tượng hai người thân thiết bị Lục Giản nhìn thấy hết.
Lý Đình rồ ga thả một làn khói lại, chở Châu Tố rời đi. Bàn tay Lục Giản
để trong túi siết chặt lại, sắc mặt cũng sầm xuống, trong lòng nghẹn lại đến không thở nổi.
Hai người bọn họ... Có phải đang quen nhau không?
Chuyện này hoàn toàn khác với những gì anh mong đợi, cô thực sự chỉ lấy tiền
của anh và bỏ đi, một câu cô cũng không muốn nói với anh.
-
Xe máy chạy đến một căn biệt thự, sau khi xuống xe, Châu Tố bước xuống, cô cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn thấy Lí Đình đang nhíu mày nhìn mình, "... Sao thế"
“Sao đột nhiên tên đó lại tìm đến cậu?” Giọng anh ta rất trầm.
Cô hơi sững sờ, trả lại mũ bảo hiểm cho anh ta: “Chỉ để trả lại tiền thôi, còn có chuyện gì được nữa”.
"Tôi tưởng... Hai người không liên lạc nữa."
"Bọn mình vốn đâu có liên lạc nữa đâu." Châu Tố cười, "Được rồi, đi vào thôi."
Cô xoay người đi vào trong, nụ cười trên mặt cũng dần mất đi.
Có trời mới biết hôm nay Lục Giản động phải dây thần kinh nào, vì một tệ
mà chạy đến ký túc xá của cô. Cô mà biết trước vậy có phải nên để anh
thiếu cô nhiều một chút không?
Châu Tố
lấy lại tinh thần, mình đang nghĩ gì thế này, cô nhanh chóng chặt đứt
suy nghĩ vừa rồi -- chẳng lẽ cô còn muốn dây dưa vào anh?
Không đâu.
Cô sẽ không ngốc như vậy.
Lý Đình đuổi theo cô, anh ta khoác lên người cô một cái áo khoác, "Đừng để bị lạnh..."
Cô vô thức né qua một bên, Lý Đình thoáng sửng sốt, cô mỉm cười: "Không cần đâu, nóng lắm."
Anh ta nhíu mày, không nói gì.
Thái độ của Châu Tố đối với Lý Đình, hai người họ đều biết rõ -- chỉ có thể
làm bạn bè. Lý Đình cũng dần dần nghĩ thông, anh ta ở bên cạnh cô, làm
một người anh trai chăm sóc cô cũng rất tốt.
-
Lục Giản trở lại phòng ký túc xá, anh ngồi vào bàn học của mình. Ai nói gì
với anh, anh cũng chỉ đáp lại với thái độ thờ ơ, cả người anh tỏa ra hơi thở xin đừng đến gần. Anh Mập và Tề Dịch không biết có chuyện gì xảy
ra, cũng không dám hỏi. Lúc Du Hàn trở về phòng, cũng nhìn thấy cảnh
này.
Hơn mười giờ tối, anh Mập đột nhiên
muốn đi cửa Đông ăn thịt xiên nướng, hỏi mọi người có muốn cùng nhau đi
không. Lục Giản từ chối, Du Hàn cũng nói không ăn đồ ăn vặt, anh Mập
không rủ được bọn họ, cuối cùng chỉ có Tề Dịch cùng đi.
Du Hàn tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra ngoài, Lục Giản quay đầu lại nhìn thấy anh, mở miệng gọi lại.
"Sao thế?" Du Hàn hỏi.
Lục Giản mấp máy môi, "Chuyện đó... Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
"Làm sao để biết được, có phải bản thân thích một cô gái hay không?" Lục Giản ho khan hai tiếng, xoa dịu bầu không khí xấu hổ.
Du Hàn liếc Lục Giản một cái hỏi lại: "Cuối cùng cậu cũng ý thức được mình thích Châu Tố rồi à?"
Lục Giản ngây người, "Cậu... " Anh muốn phủ nhận, nhưng đáp án kiên định trong lòng làm cho sửng sốt.
Du Hàn lại nói cho anh biết thêm một sự thật khác:
"Nhưng bây giờ có khả năng là cậu đã không còn cơ hội."
"Cậu hẳn hiểu rõ tính cách của Châu Tố, hiểu cô ấy là người thế nào."
Vẻ mặt Lục Giản trầm xuống, mấy giây sau mới lên tiếng: "Bây giờ có phải mình không quấy rầy cô ấy nữa mới là đúng không?"
"Cậu cảm thấy bản thân nhịn được sao?"
"..."
Du Hàn cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn, "Cậu còn có chuyện gì không? Không thì tôi đi gọi điện thoại cho bạn gái."
Lục Giản: "..."
Du Hàn đi ra ngoài ban công, còn Lục Giản chìm vào trầm tư.
-
Chuyện trả tiền lại giống như một khúc nhạc dạo trôi qua, vài ngày nay Châu Tố không nhìn thấy Lục Giản, gợn sóng nhỏ cũng rất nhanh lặng lại, cô cũng bình tĩnh hơn.
Sáng sớm ngày thứ tư có
một tiết buổi sáng. Bởi vì giảng viên tiếng Anh thông báo rằng buổi học
này sẽ là một bài trắc nghiệm, Châu Tố chịu đựng cơn buồn ngủ vực đầu
dậy đi học.
Lớp tiếng Anh chia làm ban A và ban B, giờ học khác nhau, Châu Tố học lớp B, nên Bối Doanh Doanh và Lê Thiến đã ra cửa từ sớm.
Cô lề mề đến gần tám giờ mới đi xuống lầu.
Tòa nhà dạy học cách khu ký túc xá khá xa, cái giờ này cô không muốn chạy
xe đến lớp nữa, cô dứt khoát chờ xe buýt của trường học.
Cô đến trạm xe buýt để chờ xe, có bạn học cùng lớp thấy cô, lại gần nói
chuyện với cô, "Châu Tố, hôm nay cậu nghĩ thế nào mà lại đi học thế
này?"
Cô nhếch miệng, "Bởi vì bài kiểm tra trắc nghiệm."
"Cũng hiếm thấy đó, hôm nay phải dậy sớm, mình cũng phải liều cái mạng già này ngồi dậy."
Châu Tố cười cười, cô hơi nghiêng đầu nhìn qua, thấy có một nam sinh đứng phía sau cô, cách khoảng ba mét --
Lục Giản.
Anh đeo cặp sách, mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, đứng trong đám người làm nổi bật lên dáng vẻ cao gầy của mình.
Sao anh lại ở đây?
Dựa theo những gì hiểu biết của cô về anh, sáng hôm nay anh cũng sẽ có một
hoặc hai tiết, nhưng bình thường bảy giờ rưỡi anh đã ra cửa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!