Chương 122: Xem Phim (2)
Mất một lúc, bộ phim mới chuyển sang cảnh khác, vẫn là khung cảnh “vui đùa” của lão già, nhưng lần này có sự trợ giúp của cô nàng kia. Ain mặt không cảm xúc trước cảnh vừa rồi.
Rồi sau một năm, lão già càng ngày càng cảm thấy nơi đây không còn con mồi để duy trì sinh mệnh. Đúng vậy, Ain đã kết luận như thế sau mỗi lần lão hút máu các n·ạn n·hân.
Do lão chỉ là bán thần, nên rất cần một nguồn dinh dưỡng để duy trì cơ thể yếu ớt này. Còn lý do lão không biến thành Ruồi Thần thật sự, theo Ain, là vì lão sợ mất đi quyền lực mà lão ưa thích.
Việc làm nam nữ mà lão hay làm có thể là do lão thích, chứ Ain không tìm được lý do nào khác để giải thích việc này.
Sau khi tranh cãi với tộc trưởng, lão sử dụng năng lực của mình và biết được âm mưu của hai người kia, rồi thuận thế thưởng thức bữa ăn.
Do năng lực ấy mà lão hoàn toàn nắm thóp tất cả tộc nhân. Sau đó, ngay khi chuẩn bị bước vào mùa xuân, lão già đã làm ra một chuyện mà Ain không ngờ đến.
Lão biến thành Ruồi Thần rồi cắn nuốt đám côn trùng to lớn, vốn là loài phụ thuộc vào Ruồi Thần đời trước. Sau khi “ăn” xong, lão còn cắm thứ gì đó vào chúng.
Nhìn xác đám côn trùng, Ain khó hiểu, không biết lão già kia làm gì:
“Chuẩn bị c·ái c·hết? Hay là chuẩn bị cho đời sau? Khống chế nơi này như một điểm dịch chuyển?”.
Ain vò đầu nghĩ. Với quan sát cả bộ phim này, Ain có thể đảm bảo lão già này giống như Tel, nhưng có khác là lão già này có thực lực.
Sau khi trở về lều, Ain thấy ở bãi rác xuất hiện vô số người hiện ra bàn bạc. Lão già cũng thấy và nghe, nhưng không làm gì.
Điều này khiến Ain suy đoán lão coi thường đám người này, vì nghĩ bọn họ không thể sống sót khi tách khỏi bộ lạc Huyết Sắc.
Chỉ là lão nghĩ bao nhiêu thứ lại không ngờ rằng nhóm người này chỉ muốn c·ướp cái thang để di chuyển.
Sau đó, khi lão và bộ lạc Huyết Sắc khó khăn leo xuống thác nước, vừa bước ra bờ bên kia con suối thì gặp hai người nhóm Ngộ.
Cuộc chiến diễn ra, Ain chỉ nhận định đơn giản, là bộ lạc quá phụ thuộc vào thứ đen kia, bởi vậy mà cuộc chiến thuật lại không được rèn luyện đúng cách.
Bọn họ bị chính dùng cách mà nhân loại hay dùng để t·ấn c·ông nhất, kết quả đã được định đoạt, chỉ là thứ Ain quan tâm đến hai thứ.
Một là tên tộc trưởng, chiến lực của hắn vậy mà sau mấy năm tăng đột biến, từ một tên cơ bản lên đến Đấu sĩ 3 đầu, nếu như tên này thoát khỏi cuộc chiến này.
Thì cho dù Ain ở hiện tại cũng khó thắng được, nhìn cách hắn gây khó dễ cho tên Trư là hiểu hắn đã nắm thuần thuật sức mạnh của minh đến cỡ nào :
“ Vậy mà mình lại còn muốn nghỉ ngơi”.
Ain siết chặt bàn tay, hắn lại thả lỏng ra, là người trẻ tuổi nên những mong muốn cạnh tranh, so đo là điều không thể tránh, chỉ là Ain và tên kia ở vị trí và lý tưởng lại hoàn toàn khác.
Chỉ cần hắn cố gắng một chút là được chứ gì, chuyện đó hắn làm được mà đợi sau khi hắn coi phim xong đã.
Tự an ủi mình, rồi Ain lại chú ý vào điều thứ hai hắn quan tâm. Nhìn cảnh biến thân của lão, Ain bực tức hỏi :
“ Má, đây đâu phải đóng phim siêu nhân a, thoát khỏi đây phải dặn lại hai tên kia mới được”.
Nếu là Ain thì làm gì có khúc lão già kia được biến thân, dù không tiêu diệt cũng phải phá cho bằng được.
Thực lực của lão là thứ mà Ain phải trố mắt, là bán thần thì cũng phải ra cho đúng dáng thực lực của mình đi, đằng này chỉ bị lắc mình một cái rồi ngã xuống.
Sau đó là bị dẫm c·hết, đúng là c·ái c·hết lãng xẹt, Ain chỉ lắc đầu biện minh :
“ À uhm, do lo cho bộ lạc và cơ thể không chịu được nên mới không có thời gian nắm vững sức mạnh của mình, rồi do lưng con heo bị trơn, bị kích thích tâm lý, bla, bla”.
Ain không còn lời nào khác để biện minh cho sự vô dụng của lão già, trận chiến này còn có thể nhanh hơn nếu không có sự hung hãn của tên tộc trưởng và đám tộc nhân tinh anh của bộ lạc.
Sau khi giải quyết xong đám tộc nhân bộ lạc Huyết Sắc, cả hai tên Ngộ đi vào trong khu rừng, ở chỗ xác của lão già mọc lên một con ruồi nhỏ.
Điều này làm Ain chắc hơn việc làm của lão trước khi di chuyển, chỉ là không ngờ lão lại sống dai như đỉa, tưởng rằng hai lần bị Ngộ tiêu diệt là xong.
Chỉ hơn 5 tháng sau, khi mà cả hai người Ngộ đi tìm Ain rồi, lão mới sống dậy lần nữa, lần này lão chỉ bé tí, chắc vài milimet, lão bay đi về bộ lạc trước.
Bay thẳng vào chỗ xác đám côn trùng kia, lão đứng trước mấy cái xác bắt đầu phình trước cơ thể, Ain vội dùng Vu lực, hắn mới thấy có vô số sợi dây liên kết từ chỗ cái xác.
Nó được nối vào cơ thể lão, từng dòng năng lượng được hấp thu ngược lại, sau khi làm xong lão mới bay đi khắp bộ lạc tiếp tục tìm kiếm những thứ mà lão có thể bổ sung lại chất dinh dưỡng.
Một trận tàn sát khu rừng, sau khi ổn định được cơn đói, lão mới quay về chỗ xác của tên tộc trưởng, lão bắt đầu dùng Thần lực hồi sinh đám người.
Đương nhiên đây là việc cấm, lão phải trả giá bằng cách giảm đi sức mạnh của mình xuống chỉ còn Đấu sĩ 3 đầu, nhưng cái giá không chỉ là như vậy.
Người được hồi sinh cũng phải chịu cái giá không ít, sức mạnh giảm, thân thể do khi hồi sinh đã trải qua quá lâu nên đã mục rữa gần hết, thành ra tất cả mới thành zombie.
Tên tộc trưởng được hồi sinh thì cũng muốn hơn thua với lão già nhưng lại bị lão điều khiển hoàn toàn, lão già cũng không muốn hồi sinh những kẻ muốn g·iết mình nên đã làm gì đó, khiến bọn họ không thể phản bội.
Thời gian sau là khung cảnh mà bộ lạc Huyết Sắc đi theo hướng của nhóm Mih đi, trên đường đi là sự tàn phá mà bộ lạc này mang đến, cứ mỗi chỗ đi tới bộ lạc Huyết Sắc thể hiện một bộ lạc lớn.
Tàn sát, xâm chiếm, nô lệ là những từ mà Ain có thể tả bằng lời, chỉ bấy nhiêu thôi đã hiểu hậu quả mà những con người kia chịu đựng, không như trước phụ nữ b·ị b·ắt nô lệ, lần này là nam giới.
Còn phụ nữ bị g·iết sạch, có lẽ là lão không muốn hối tiếc một lần nữa, sau khi cố gắng hồi sinh cô ả kia nhưng không được, tiếc rằng việc này chính là thứ mà giảm tỉ lệ chiến thắng của bộ lạc Huyết Sắc.
Khi đã có một đội quân gần 2000 tộc nhân, lão già mới cho bộ lạc đi vòng qua ngọn núi mà Mih từng trèo qua, khi đi vòng qua thì lão càng gặp nhiều bộ lạc hơn từ đó số quân mà lão thu nạp được càng nhiều.
Để rồi khi số tộc nhân được bành trướng gần 5000 tên thì mới tới được chỗ khu rừng kia, để rồi lại gặp bầy cá sấu, tốn gần 500 tộc nhân mới chế ngự được bầy thú lạ.
Khi đã an ổn chỗ ở, lão liền làm theo mọi lần, mang theo bầy ruồi cùng với tộc nhân do thám xung quanh, bầy ruồi này vốn chưa được lão sử dụng ở lần trước.
Sau khi c·hết hụt một lần, lão liền cẩn trọng hơn, cứ gặp bộ lạc nào cho đám ruồi mang độc c·hết người vào trước, rồi lão dùng thần lực thu được một đám tộc nhân có sức mạnh và không có cảm giác đau.
Gần một thời gian dài, lão càng ngày thuần thuật việc hồi sinh, và lão tìm ra kẽ hở để giảm sự trả giá khi hồi sinh, vì vậy mà đội quân của lão đa phần là zombie.
Ain thở phào khi coi được tới đây, nếu là người thật sự thì hậu quả mà hắn nhận trong trận chiến đó không chỉ là 37 n·gười c·hết.
Khi mà lão nhận được thông tin có một bộ lạc mới bắt đầu âm mưu t·ấn c·ông, đầu tiên là lão cho đám tộc nhân mới vừa gia nhập gần đây đi t·ấn c·ông trước, c·hết thì lão vẫn hồi sinh được.
Nhưng lão không ngờ, bộ lạc Lạc Việt lại phản kháng quyết liệt như vậy, để rồi lão phải bị động khi Ain phát động t·ấn c·ông, ai mà ngờ quyết thời gian vừa rồi ta không t·ấn c·ông thì thôi, ngươi lại dám t·ấn c·ông.
Chính vì mãi hưởng thụ thành quả mà lão quên mất việc phòng thủ ra sao, ai mà ngờ việc thầm lặng tiêu diệt một tên khiến cho bên kia phải hoảng loạn mới đúng.
Nhưng không, việc đó càng làm cho bộ lạc Lạc Việt quyết tâm trả thù, càng đoàn kết hơn, dù biết có kẻ sắp t·ấn c·ông, lão vẫn cho tên tộc trưởng đi hồi sinh con cá sấu mạnh nhất.
Nhưng khi hồi sinh rồi lão mới nhận ra, động vật không thể điều khiển, lão chỉ có thể ra lệnh cơ bản, vì cuộc chiến đã bắt đầu, lão cho tên tộc trưởng tự quyết.
Để rồi mình tự thân ra chỉ huy, đến khi gặp cháu lão Quy - một vị thần tập sự, đây chính là sự chênh lệch giữa lão - một bán thần- và thần là lớn như thế nào.
Không cần làm gì nhiều, chỉ cần nuốt luôn thần lực ít ỏi của lão giao cho lão Quy, chính vì vậy mà mọi thứ lão cho các tộc nhân của mình mới tan biến theo lão, kể cả con cá sấu mạnh nhất chỉ xuất hiện chưa kịp làm gì.
Để rồi còn hơn 400 tên mới gia nhập đầu hàng không điều kiện, bọn họ dù muốn hay không cũng muốn rời khỏi bộ lạc Huyết Sắc, không có thứ giải tỏa stress, chỉ có c·hiến t·ranh và c·hiến t·ranh.
Làm cho bọn họ càng chán ghét và bọn họ cũng mới gia nhập nên cũng chưa mặn nồng với bộ lạc này lắm, dù gì bọn họ cũng đã bị xâm lăng nên b·ị b·ắt tù binh cũng không khác là mấy.
Ain lúc này mới nhận ra, ánh sáng căn phòng đã trở lại và hắn đã trở về nơi mà hắn mỗi lần vào thế giới tiềm thức, Ain nhìn hình bóng to lớn kia đang cười nhìn hắn :
“ Sao rồi, coi phim hay không? Kể ta nghe chơi”.
Nhìn lão Quy càn rỡn, Ain chỉ cười lạnh rồi thoát khỏi nơi này, hắn cảm thấy cơ thể hơi mệt vì coi phim suốt một thời gian dài.
“ Ê giỡn đó, ê nhóc ở lại kể ta nghe với“.
Ain nhanh chóng m·ất t·ích bỏ lại lão Quy gọi theo thảm thiết.
cầu bình luận, cầu lượt đọc, cầu đề cử, cầu đánh giá
tấu chương xong Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!