Chương 123: Trở Lại Hiện Thực
Khi trở lại thực tại, thứ mà Ain nhận được là sự mệt mỏi, hắn ngã xuống giường ngủ li bì suốt một ngày.
Hôm sau, tỉnh dậy, điều Ain làm là đi nấu cơm. Hắn không quan tâm mình đã offline mấy ngày, cái hắn cần làm là lấp đầy cái bụng rỗng tuếch của mình.
Gần một nửa số lương thực mà Ain có đã biến mất, mới làm cho cơn đói tan biến. Ain vỗ cái bụng rồi thoải mái chợp mắt tại chỗ.
Đến khi Ain lần nữa tỉnh dậy thì trời cũng vừa sáng, Ain ngáp dài, hắn dậy dọn dẹp chén đĩa của ngày hôm qua. Làm xong hắn đi vệ sinh cá nhân, vì quá nhếch nhác rồi.
Tắm rửa xong, Ain thoải mái, ưỡn vai bước ra phía trước, mở cánh cửa nhà đã đóng từ lâu, ánh sáng chiếu vào, mang sự mới mẻ cho ngôi nhà.
Ain vừa che ánh nắng, vì ở trong nhà quá lâu nên mắt hắn chưa thích ứng kịp. Đợi một chút cho mắt thích ứng, Ain mới nhìn ra phía trước.
Vẫn là cảnh quen thuộc, chỉ là lần này có mấy thành viên chấp pháp đang dọn dẹp rác. Ain khó hiểu, còn đám kia thì đứng hình giây lát rồi la hét um sùm.
Một lúc sau, Dio cùng với mấy người liên quan chạy tới. Nhìn đám người đổ đầy mồ hôi chạy tới đây làm Ain càng khó hiểu.
"Chẳng phải mình mới nghỉ ngơi vài ngày thôi sao," Ain nghĩ.
Ain nhìn Dio rồi hỏi:
" Có chuyện gì mà mọi người tìm tôi?"
Dio nhìn Ain gương mặt khó hiểu của hắn liền hiểu, nên giải thích:
" À, uhm nghe này, mày đã ở trong nhà khoảng 2 tuần rồi."
Ain nghe xong thì trố mắt, Dio nhìn biểu cảm của tộc trưởng liền lắc đầu, nó quay lại với mọi người nói :
“ Mọi người có chuyện gì thì chịu khó viết báo cáo nha”.
Nghe lời này của Dio, dù không muốn nhưng không có ai ngăn cản, vì bọn họ hiểu tình trạng của tộc trưởng hiện giờ.
Nhìn đám người thất vọng rời đi, Dio mới kéo Ain đi vào nhà, còn các thành viên chấp pháp cũng được cho trở lại công việc cũ.
Ở trong nhà rồi, mà Ain vẫn chưa hết bàng hoàng, hắn tưởng mình cùng lắm chỉ off một tuần là cao lắm rồi, ai ngờ tận hai tuần.
Lắc đầu vài cái cho tỉnh, Ain mới nhìn Dio rồi nói :
“ Được rồi, nói đi”.
Dio đang nhâm nhi chén trà, rồi nhẹ nhàng nói :
“ Sau khi mày ở trong nhà…”.
Sau hơn 3 giờ ngồi nghe, Ain mới xoa xoa cái đầu của minh, một lượng lớn thông tin được hắn tiếp thu.
Cơ bản trong hai tuần vừa rồi.
+Có một vài người tù binh bị g·iết vì xảy ra tình trạng q·uấy r·ối t·ình d·ục thành ra bị các thành viên chấp pháp nhắc nhở, nhưng mấy tên kia lại không nghe thành ra thành viên chấp pháp phải hành động tại chỗ.
+Sau đó là một buổi truyền đạt luật pháp rồi quy định, bla, bla. Dio lúc đầu nghĩ mấy người này sẽ chán ghét hay gì đó nhưng sự thật lại là ngược lại, bọn họ chăm chú lắng nghe.
+Sau hôm đó là bọn họ cứ ngồi nghe, quan sát các tộc nhân hoạt động hằng ngày, do chưa biết phải làm gì nên Dio hiện chỉ cho đám tù binh này một chỗ chờ Ain định đoạt.
+Mặt khác, có một số người xâm nhập b·ất h·ợp p·háp vào nhà Ain như Duyên, mấy tên đội trưởng khác, hắn nghe tới đây chỉ che mặt.
+Số lúa mà nhóm trồng trọt gieo trồng cũng đã sắp tới thời gian thu hoạch, dự kiến là trong mùa đông vì thế nhóm tộc nhân của lão Ky muốn xin năm nay không tập huấn.
+Còn ở khu vườn thì bị hư hại nặng nề do tuần rồi có một cơn bão nhỏ quét ngang qua, tuy ngắn ngủi nhưng cây cối ở khu vườn không chịu nổi.
+Sắp tới, mùa đông năm nay, bộ lạc hắn phải chịu khó ăn cháo sống qua ngày, còn phần lương thực mà thu được của bộ lạc kia tiếp tục hỏng hóc gần 2 tấn sau khi chuyển về nhà kho.
+Số người b·ị t·hương trong trận chiến được phục hồi tương tối tốt, dự kiến qua mùa xuân là hoạt động trở lại, đây là thông tin đáng mừng cho nhóm đi săn.
+Nhóm dò quặng của Lim cũng thành công tìm được một quặng đồng nhỏ và hai quặng mới đang chờ tìm hiểu, Ain gật gù khi nghe tin này.
Tưởng rằng tên kia chỉ đi cho vui, ai ngờ lại mang kinh hỷ cho hắn, phải biết dò quặng là công việc khó khăn, không những phải tự sinh tồn ở bên ngoài bộ lạc, đối mặt nhiều khó khăn.
Số lượng người đi theo là điếm trên đầu ngón tay, chỉ được cung cấp v·ũ k·hí bằng đá, lương khô chỉ mang theo một ít, còn lại là nhờ tự săn bắn, kiến thức về quặng phải tốt, không những vậy mà khả năng đánh giá, sự nhạy bén về quặng cũng phải cao.
Chính vì lúc trước, Lim là người tìm ra được mỏ quặng ở ngọn đồi kia, Ain mới chú ý và cho người quan sát gắt gao, nên mới xác định được tài năng nhỏ nhoi này.
Đấy là những thứ diễn ra trong hai tuần vừa rồi, Ain nhâm nhi tách trà, ở bên cạnh Dio đã đi về từ lâu, còn rất nhiều việc chờ nó, không thể ở lâu được.
Đầu buổi chiều, trên bàn Ain là một xấp giấy báo cáo, từ đội trưởng đến nhóm tù binh, rồi mấy tộc nhân lẻ tẻ.
Ain đọc xong mà đau hết cả đầu, khi duyệt xong xấp giấy thì trời cũng đã tối.
Hắn ể oải bước vào nhà bếp thì ngớ người, vì đứng trước mắt là Eny đang nấu ăn, con bé quay mặt lại cười với hắn, Ain thì hỏi :
“ Em vào đây từ hồi nào?”.
“ A, vào nhà anh lâu rồi, tại anh chú tâm làm việc đó”.
Ain nghe xong thì vỗ trán, lẩm bẩm :
“ Không lẽ mình tập trung đến mức đó sau?”.
“ Đúng rồi đó, mau đi tắm đi”.
Eny đi lại rồi nói to vào mặt hắn, Ain vội chạy vào nhà tắm, khóa cửa kỹ càng hắn mới an tâm tắm rửa.
Bỗng đang tắm thì Ain tự hỏi :
“ Ủa, từ khi nào mình lại sợ Eny nhỉ? Con bé mới vừa hét là mình tự chạy đi rồi”.
Mang suy nghĩ tìm kiếm câu trả lời, Ain phải lủi thủi đi ra ngoài khi Eny cằm rằm lần nữa.
Bước ra ngoài, Ain mới ngạc nhiên khi thấy bốn cô nàng kia đang nói chuyện rôm rả, hắn đi lại rồi ngồi ăn uống tự nhiên.
Sau khi ăn xong thì Ain mới nhận ra bốn cô nàng nhìn mình, chưa kịp hiểu chuyện hắn đã nhận một tràng câu hỏi vì sao.
Khó khăn lắm Ain mới thỏa mãn những câu hỏi của bốn cô nàng, nhìn bốn người tung tăng đi về, mà Ain vuốt trán đầy mồ hôi của mình nói :
“ Đánh nhau với địch còn không áp lực bằng bốn người này, quá đáng sợ”.
Nói xong, thì Ain quay vào nhà, đóng cửa, tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, Ain đã dậy sớm tự tập luyện cho mình, vẫn là những bài tập quen thuộc, hắn cũng nhớ lại từng đường t·ấn c·ông của kẻ thù trong c·hiến t·ranh vừa rồi.
Sau đó là tìm cách phản công, Ain cố gắng học hỏi những cái hay của tên tộc trưởng kia để sau này gặp phải còn có cái đối phó.
Hơn một giờ tự tập, Ain mới dừng lại thở, vuốt cái trán đầy mồ hôi, hắn than thở :
“ A, hà hà, lâu rồi không tập giờ mệt thế trời”.
Đi lại chậu nước, Ain múc một gáo nước lên uống, dòng nước mát lạnh giải tỏa đi sự nóng nực của Ain.
Ain lúc này mới sống dậy, hắn nhìn xung quanh sân tập của mình, được tráng xi măng và làm hẳn một cái chòi để nghỉ ngơi, Ain lấy nước uống của từ chỗ chòi này.
Ở bên bờ sông còn có một, hai cái ghế để câu cá nữa, nhiêu đây Ain chắc chắn là thằng Pu làm chứ không ai làm, chứ Dio này có thú vui câu cá.
Nhắc tới thằng Pu, Ain lại nhớ đến công trình sân vận động đang lên ý tưởng của mình, lúc này bộ lạc đã chuẩn bị bước qua mùa thu, vừa kịp cho việc xây dựng kia.
Nhưng Ain cần làm một thứ nữa.
Buổi trưa, dù nắng nóng nhưng các tộc nhân bộ lạc Lạc Việt không thể không chú ý vào nhóm hơn 400 từ binh nghe câu hỏi của tộc trưởng :
“ Các người có đồng ý gia nhập bộ lạc Lạc Việt không?”.
“ Có, tôi đồng ý”.
Đương nhiên là không có ai phản đối, ai cũng đã quan sát hơn một tuần, họ nhận ra ở đây ít nhất họ còn có chút gọi là con người, được làm việc, được sống thoải mái, kiến thức mới lạ.
Ain mệt mỏi, đã trưa nóng mà lão Quy còn kêu hắn làm việc này, Ain thề là lão đang hờn dỗi vụ kia.
Nhìn xuống dưới, cả đám tộc nhân mới đang khám phá cái ấn bộ lạc mới ở bắp tay, Ain thở dài, hắn nhẹ nhàng bước xuống rồi nhanh chóng về nhà.
Nhóm tộc nhân gia nhập vào mùa xuân năm rồi, hiện đã gần hoàn thành việc thành tộc nhân chính thức, cần tới khi mùa đông sắp tới lão Quy ban thưởng nữa là hoàn thành.
Dù gì trong một năm nay, bọn họ cũng đã đóng góp rất nhiều, ban thưởng cũng sẽ nhiều.
Hơn hai giờ sau, Pu đã ở trong nhà của Ain, nó vội húp ngụm nước, đi từ chỗ nhà nung tới đây thì rất dài, thời tiết vẫn còn nóng.
Chờ thằng nhóc giải nhiệt xong, Ain mới nhẹ nhàng nói :
“ Đây là nước mía, nó chính là thứ tạo ra đường ấy, uống thử xem”.
Pu nhìn ly nước màu xanh nhạt mà nghi vấn, nó húp một ít nước mía, dòng nước ngọt thanh dịu, kèm theo sự mát lạnh khi đặt trong tủ lạnh đất.
Không có đá nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đủ khiến Pu thích thú, nó húp sạch ly nước mía, Ain nhìn theo lắc đầu.
Muốn có đá nhưng Ain hiểu nó khó tạo ra sau, dù cho hắn đang sống ở khu vực có băng tuyết nhưng nó không đủ lạnh để tạo đá, hắn mong mùa đông này đủ lạnh để tạo đá dự trữ.
Quay lại, Ain lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt Pu, thằng nhóc nhìn tờ giấy rồi giơ lên đọc, sau vài phút thì Pu quay sang nhìn Ain hỏi :
“ Làm bao lâu? Vật liệu gì? Làm liền hay sao?”.
Ain chỉ cười rồi nói :
“ Trong mùa đông được không? Còn vật liệu thì tao có ghi chú rồi đó”.
Pu nghe xong mới nhìn lại tờ giấy, nó nhíu mày, thời gian thời có gấp cũng không quá gấp, vật liệu cũng vừa ổn, thứ nó khó chịu là nhân lực. Pu nhìn tờ giấy khó chịu hỏi :
“ Nhân lực không đủ a”.
“ Chẳng phải có một đám tộc nhân mới gia nhập sao?”.
Ain chỉ mỉm cười rồi nói, Pu nghe xong thì suy ngẫm nhưng lại khó khăn nói tiếp :
“ Nhưng mày cũng biết năm rồi ra sao mà, nếu Dio không xuống thì tao không biết làm gì”.
“ Không sao, năm nay đã có nhiều người dày dặn kinh nghiệm rồi, chỉ là một nhóm tộc nhân nhỏ mà thôi”.
Thằng Pu nghe xong chỉ thở dài, nó đứng dậy rồi cầm tờ giấy đi về, Ain nhìn theo cũng đầy suy tư.
cầu bình luận, cầu lượt đọc, cầu đề cử, cầu đánh giá
tấu chương xong Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!