Vu Ca dựa vào ván cửa, hào hứng nâng camera ra trước hai trái quýt, cánh cửa sắt đã có tuổi theo động tác va chạm kêu cót két.
Chàng trai ở màn hình đối diện tặc lưỡi: "Ông đúng là không biết xấu hổ."
"Tôi là vì nghĩa quên mình, vì dân trừ hại." Vừa nói vừa dùng tay nẩy nẩy một chút, khiến người ở màn hình đối diện che mặt kêu rên giống như đang nhìn quái vật.
Ngón tay cái của Vu Ca sượt qua móng tay của mình: "Nếu không thì bữa nào đi qua tiệm của cô gái bên cạnh làm móng nhỉ?"
"Đừng! Nếu ông làm thế, tôi với ông tuyệt giao, muốn phi vụ thành công thì có thể..." Mặt người kia bỗng đỏ bừng, chán ghét nói: "Ông muốn chơi thì cứ chơi đi, tôi không muốn đùa giỡn với một tên giả gái đâu!"
"Ông thật là hư!" Vu Ca nắm nắm yết hầu làm tiếng nói mềm mại, còn làm dáng vẻ muốn hôn lên điện thoại khiến đối phương tức giận mắng chửi rồi cúp máy.
Biết có người so với cậu còn xấu hổ hoảng loạn hơn, sự ngượng ngùng lúc đầu của Vu Ca cũng đã hoàn toàn tan biến, cậu nhướng mày, cất điện thoại vào trong túi chuẩn bị tẩy lớp hóa trang.
Vừa mới luồn tay vào cổ áo thì nắm cửa đã bị ai đó động vào, Vu Ca còn chưa kịp nhảy ra thì cánh cửa đã bị bật mở.
Vì Vu Ca đang dựa vào cánh cửa nên người mở cửa cảm thấy có lực cản từ bên trong, vì vậy đối phương dùng hết sức đẩy một phát, Vu Ca còn chưa kịp đứng vững, mặt mũi tối sầm bị động tác đẩy làm cho ngã chỏng vó.
Hai trái quýt trước ngực có tính đàn hồi, lực ma sát sẽ khiến nó nảy lên nhưng đáng tiếc là thân hình 1m80 thì nó không thể nào chống đỡ được.
Cậu tức giận hét...
"Vu! Trạch! Dục!"
Trái quýt không chịu nổi lực bị ép xuống vỡ ra, nước quýt vàng nhạt bắn tung tóe khắp nơi, "ầm" một tiếng, chóp mũi Vu Ca cứ thế tiếp xúc mặt đất.
Vu Trạch Dục cầm cây lau nhà trong tay, anh ngơ ngác nhìn người đang nằm trên mặt đất, "Em đang làm gì vậy?"
Vu Ca bật dậy trừng mắt nhìn anh, "Đây là phòng làm việc của em, sao anh hai vào mà không gõ cửa!"
"Nói gì vậy hả, anh không phải là anh của em sao?" Vu Trạch Dục liếc mắt nhìn cậu, dứt khoát đi qua đứa em trai đang ngồi dưới sàn.
"Anh mua cho em cây lau nhà mới, chỗ này khá rộng, đừng suốt ngày dùng giẻ lau cầm tay lau nữa, không lau sạch hết được."
"Ầy, cây lau nhà này có thể xoay nhiều góc độ, rất tiện lợi."
Vu Ca bĩu môi lẩm bẩm, mắc điếc tai ngơ không thèm nghe Vu Trạch Dục nói nhảm.
Động tác xé băng dán đột nhiên dừng lại, một dòng điện bỗng xẹt qua trong đầu, đôi mắt cậu sáng lên, vỗ nhẹ vào đầu: "Anh hai, cái này là dạy em không cần sợ hãi, trực tiếp ra tay!"
Buổi chiều thứ hai, Vu Ca đến địa chỉ được ghi chú ở mặt sau bức ảnh, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, túi ni lông được cầm chắc trên ngón tay, loáng thoáng có thể nhìn thấy thương hiệu đồ ăn "Đầu bếp Lưu tự làm" in trên túi.
Đây chính là nơi người ủy thác muốn lấy vật dụng cá nhân, hôm qua cậu chạm mặt với người kia, quả nhiên là người này rất thích đồ ăn ở nhà hàng "Đầu bếp Lưu tự làm."
Làng Đại học và công viên BCD chỉ cách nhau một hồ nước, ngày nghỉ thường tổ chức hoạt động chạy đêm, đạp xe hoặc chạy marathon quanh hồ. Vu Ca cũng đến xem náo nhiệt, đi lang thang quanh hồ, cuối cùng cậu quay trở về phố đồ ăn nhộn nhịp.
Hôm nay cậu dừng lại giữa phố, cái nắng như muốn thiêu đốt từng lỗ chân lông.
Xung quanh đều là những tòa nhà cao tầng dựng đứng, kính tòa nhà phản chiếu ánh nắng chói chang khiến cho tầm nhìn của Vu Ca bị hạn chế, cầm chặt đồ ăn trong tay, cậu quyết tâm nhấc chân đi về phía trước.
Hôm qua bị khí chất trầm ổn của người đàn ông dọa có hơi sợ, vì thế đối với phi vụ lần này Vu Ca không khỏi lo trước lo sau.
Dựa vào phản ứng của Thẩm Quý Trầm thì y rất thích đồ ăn ngọt ở cửa tiệm này, thậm chí còn bỏ ra thời gian đích thân đi chọn bánh, Vu Ca đánh cược vào chuyện này, dựa vào nó để tiếp cận Thẩm Quý Trầm.
Lúc vừa bước vào cánh cửa xoay, hơi lạnh sảng khoái phả vào mặt, Vu Ca không nhịn được khẽ hít một hơi.
Đợi một lúc trước quầy lễ tân, tiếp tân đặt điện thoại xuống, cười nói: "Chào anh, ngài Thẩm đang đợi anh ở trên tầng."
"Cảm ơn."
Lặng lẽ lặp lại từ "ngài Thẩm", trong lòng Vu ca bỗng nhiên hơi khó chịu, cảm thấy bản thân giống như đang đóng một bộ phim truyền hình đô thị.
Nhân viên ở đây làm việc rất chuyên nghiệp, có trao đổi thì cũng nói khẽ không hề gây ồn.
Bên trong thang máy yên tĩnh, Vu Ca hạ vai để giảm bớt sự tồn tại, chăm chú nhìn vào con số đang không ngừng chuyển động, đến nơi cậu giống như trút bỏ được gánh nặng, nhẹ nhõm bước ra ngoài.
Có thể thấy rõ nhân viên ít đi lại ở tầng này hơn, phòng ban cách nhau cũng khá xa, văn phòng của Thẩm Quý Trầm nằm ở cuối hành lang, cậu dừng lại nơi vách tường của tòa nhà để có thể nhìn thấy toàn cảnh, có thể ngắm nhìn đám mây cùng ánh nắng tươi đẹp.
Sau khi chào hỏi thư kí, Vu Ca đứng trước cửa phòng.
"Cốc cốc."
Âm thanh phát ra từ cửa gỗ rắn chắc, âm thanh đơn điệu khiến Vu Ca trở nên căng thẳng.
Cậu đợi hồi lâu vẫn không thấy phản hồi, Vu Ca gõ tiếp vài lần, do dự đẩy cửa vào.
"Có ai ở đây không?" Trong văn phòng rộng lớn không hề có một bóng người, cậu thoáng ngửi thấy mùi trầm hương, trừ bỏ phong cách văn phòng thường thấy, ở đây còn có tấm thảm đánh gôn.
Vu Ca rón rén bước vào, khẽ ho hai tiếng, sau đó ngước lên đi tới: "Ngài Thẩm?"
Tránh chồng văn kiện, cậu khẽ đặt túi bánh ngọt lên bàn, Vu Ca vừa cắn răng ước ao vừa nghiền ngẫm nhìn ngó xung quanh.
Sự nghiệp của Thẩm Quý Trầm rất thành công, từ cách sắp xếp hồ sơ và thói quen đặt đồ vật, người ta có thể nhận thấy sự điềm tĩnh phát ra từ trong xương cốt của y.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!